Con bé dơ tay chỉ về phí sau rặng cây dương đáp:
– Gần đây nè…
Thằng bé ré lên cười vì anh cù léc nó, anh mỉm cười nói:
– Vậy cho anh mượn nó một lát đi, lát anh đem trả nó được không?
Con bé phá lên cười nói:
– Hông được. Dì Vân la chết.
Thanh như không muốn rời bỏ thằng bé, anh ẵm nó đứng lên rồi nói:
– Vẫn chỉ anh nhà dì Vân đi, anh đem nó trả cho mẹ nó.
Cả đám nhóc gật gù rồi kéo nhau về phí rặng dương. Thanh bỏ thằng bé ngồi vắt vẻo trên vai mình mà cảm thấy như niềm hạnh phúc đang lan tỏa trong người anh. Thằng bé không ngừng vò lấy tóc anh, khiến anh cảm thấy thích thú. Không biết tự bao giờ anh đâm ra thích con nít đến vậy.
– Tới rồi, nhà nó nè…
Thanh vui vẻ ngó nhìn xung quanh ngôi nhà. Ngôi nhà chỉ đơn sơ vài tấm vách gỗ bám rêu xanh dựng nên, mái tôn khá cũ kĩ, chỉ có độc một chiếc cửa sổ nhỏ bên hông nhà, cánh cửa chính chỉ ghé tạm bằng ba miếng gỗ lớn ghép lại khá nặng nề. Thanh đưa tay gõ cửa. Con bé kia lớn tiếng kêu:
– Dì Vân ơi, có khách…
Tiếp theo là tiếng ừ hử trong trẻo của một người con gái, rồi cánh cửa nặng nề mở ra. Thanh vui vẻ dơ tay đỡ thằng bé xuống, anh định chào hỏi người đàn bà nọ, nhưng chợt nhận ra rằng mình bị cứng đơ người lại. Người con gái trong chiếc quần đen và chiếc áo bà ba giản dị kia là Vân, cô bạn gái của anh ngày nào.
– Mày không kiếm được nó hả?
Thy oang oang hỏi Đức sau khi ngồi phịch xuống ghế. Đức thản nhiên lắc đầu.
– Chắc nó về Thành Phố, yên tâm đi, về đó là gặp lại nó thôi mà.
Thy gật gù. Đức bèn hỏi:
– Mày thấy Thanh đâu không?
Thy chưng hửng đáp:
– Vợ mày tự dưng hỏi tao, sáng nó đi với mày mà?
Đức gật gù nói:
– Ờ, nhưng mà nữa đường thì chia nhau tìm, sao giờ này chưa về ta?
Thy cười hềnh hệch đáp:
– Sao hả? Sợ nó bị trai xứ biển cua à?
Đức bĩu môi:
– Xí… còn lâu…
Thy bật cười không đáp. Hào vừa lúc đó cũng xuất hiện nơi cửa, theo sau là Khánh bước vào. Thy và Đức trố mắt nhìn, Hào chỉ khẽ cười ngượng trong khi Khánh chỉ lặng lặng ngồi xuống ghế. Thy nhìn Hào hỏi:
– Mày tìm ở đâu hay vậy? Tao kiếm hết mấy con đường mà không có?
Hào nhoẻn cười đáp:
– Ngoài chỗ thằng Dũng.
Đức vỡ lẽ ra đánh ‘à’ một tiếng. Thy nhìn Khánh tặc lưỡi:
– Có gì thì nói cho bạn bè nó nghe với, sao mà bỏ đi vậy?
Khánh lắc đầu nguầy nguậy không đáp. Thấy vậy Thy tặc lưỡi nhình Hào khen:
– Giỏi quá ta, lúc nào mày cũng là người tìm được nó.
Đức trề môi:
– Hay là nó cố ý cho mày tìm được?
Nhưng vô ích, mặt Khánh vẫn buồn thiu, anh đứng dậy bỏ vào trong phòng. Đức nhìn Hào và Thy phân trần:
– Tao nói chơi thôi mà?
Hào không nói gì, anh đứng dậy bỏ vào trong theo Khánh. Thy khẽ nhún vai nhìn Đức. Rồi Thanh xuất hiện trên bậc cửa. Mặt mũi anh buồn xo, thểu não. Đức nhổm dậy la làng:
– Đi đâu vậy? Làm kiếm muốn chết…
Thy hùa theo:
– Phải đó, nó nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa nãy giờ nè.
Thanh chỉ khẽ cười gượng với Đức và Thy rồi bỏ vô trong. Đức ngơ ngác nhìn Thy nói:
– Bộ hôm nay tao vô duyên lắm sao?
Thy gật gù nói:
– Không phải. Là… rất vô duyên!
Đức phì cười, anh bật dậy chạy theo Thanh. Thy ngao ngán bỏ ra ngoài. Anh thà ngắm cảnh biển lúc này còn hơn ngồi nhà nhìn cái không khí đưa đám của cả bọn.
Đức vừa vô tới phòng thì thấy Thanh đang bó gối ngồi buồn xo. Chưa bao giờ anh thấy khuôn mặt Thanh buồn như vậy. Đức khẽ ôm gì lấy Thanh hỏi:
– Chuyện gì vậy cưng?
Thanh không đáp, chỉ thở dài rồi quay sang ôm hôn Đức, ghì anh xuống và hôn …
. .
Đức cười khanh khách dụi đầu vô cổ Thanh hỏi:
– Bây giờ nói được chưa?
Thanh mỉm cười từ từ kể lại câu chuyện sáng nay anh đã gặp lại đứa con mình như thế nào. Đức ngồi nhổm dậy trố mắt nhìn Thanh. Thanh tránh ánh mắt của Đức, cố gắng kể hết câu chuyện rồi nhắm mắt chờ đợi. Với tính khí của Đức anh thừa biết sẽ có thể lãnh hậu quả gì. Nhẹ thì sẽ bị điếc tai, còn nặng thì chắc phải bầm mặt mũi. Nhưng hồi lâu sau, Đức lại hỏi Thanh:
– Vậy giờ tính sao?
Thanh mở bừng mắt nhìn Đức như không tin mình vừa nghe. Anh hỏi lại:
– Anh không giận sao?
Đức ngơ ngác hỏi:
– Giận làm gì? Giải quyết xong chuyện này đã rồi em biết tay anh…
Thanh cười hì hì nhổm dậy ôm chầm lấy Đức mà hôn lấy hôn để.
– Em biết anh không giận em đâu mà…
Đức phì cười đáp:
– Đồ cà chớn… giờ em tính sao?
Thanh ngẩn người đáp:
– Không biết nữa… em sợ anh giận nên chưa quyết định được.
Đức thản nhiên:
– Thì một là chọn anh, hai là chọn vợ con em, có gì đâu mà phải thận trọng vậy?
Thanh buồn xo đáp:
– Chọn anh… là dĩ nhiên rồi, nhưng… em không thể bỏ con em…
Đức mỉm cười đáp:
– Vân nó muốn gì ở em?
Thanh ngơ ngác nói:
– Đâu có, nó chẳng nói gì, chẳng đòi hỏi gì hết, nó chỉ coi em là bạn…
Đức ngẩn mặt nhìn Thanh hỏi:
– Vậy thì sao?
Thanh thở dài nói:
– Em sợ, nếu em không lo cho con em thì sẽ hối hận về sau.
Đức thản nhiên:
– Vậy thì lo đi…
Thanh cau mặt đáp:
– Anh đừng vậy mà, em đang rối lắm…
Đức phì cười ôm lấy Thanh đáp:
– Được rồi, không chọc em nữa. Có thêm đứa con cũng vui chứ sao, nó có quậy giống em không?
Thanh mừng rơn đáp:
– Nó quậy lắm, Vân nó nói thằng nhóc này gan lắm, đứt tay cũng không khóc mà. Được cái là nó cười suốt ngày,…
Đức mỉm cười chận lời Thanh:
– Đẹp trai chứ?
Thanh phì cười ngắt mũi Đức:
– Nó mới có ba tuổi thôi anh à…
Đức nhún vai đáp:
– Sao cũng được… mong là lớn lên nó “không giống” như cha nó.
Thanh ngơ ngác hỏi:
– Con em sao không giống em được? Bây giờ nhìn nó đã giống em như khuôn đúc rồi…
Đức khịt mũi:
– Ý anh là không giống em, sau này sẽ thương ‘thằng’ nào đó kìa…
Thanh chợt giật mình, anh chưa hề nghĩ đến điều này, trong lòng anh bỗng chốc dâng lên một nỗi buồn mạnh mẽ. Đức bèn an ủi:
– Cũng không sao, nếu là ‘vậy’ thì mong cho nó gặp được người yêu lo lắng cho nó. Được vậy thì dù là ‘bê đê’ cũng chả sao. Phải không?
Thanh cười gật đầu:
– Ừ phải, giống như anh và em bây giờ cũng được mà.