Khánh tròn xoe mắt nhìn Đức:
– Vậy sao ông cứ ngơ ngác như mới biết kem là cái món này lần đầu tiên vậy?
Đức thản nhiên đáp:
– Không phải vậy, tại tao thấy mấy món kem này ngồ ngộ thôi, lạ mắt lắm chứ.
Dũng bèn nói thì ông chờ nếm thử đi, khác hẳn kem của Tây ông thường ăn đó.
Thy chêm thêm:
– Và mùi vị thì tuyệt cú mèo, có thể chỉ thua Baskinrobbin mà thôi.
Đức mỉm cười:
– Tụi bay ăn hoài chỗ này à?
Khánh gật gù:
– Ờ, tui và Dũng ăn từ hồi cấp ba đến giờ.
Thy trề môi:
– Chưa bằng tao, tao biết chỗ này từ hồi lớp 7.
Đức ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, sao mày biết chỗ này lận? Nhà mày ở tuốt Q1 mà?
Thy giảng giải:
– Ừa, nhưng tao học Lê Quý Đôn năm cấp hai, cấp ba thì học Minh Khai, dĩ nhiên từ trường ra đây thì đi bộ còn tới mà, lấy gì hông biết chứ.
Khánh chêm vào:
– Phải rồi, mũi nó đánh hơi nghe đồ ăn từ mười cây số lận cơ.
Cả bốn bật cười thật vui vẻ. Cùng lúc đó là bốn phần kem được bưng ra, mùi thơm dậy lên nức mũi bốn đứa. Đức vừa nếm thử vừa tấm tắc khen:
– Woo… ngon quá, không quá béo, không quá ngọt, lại thơm nữa…
Thy đồng tình:
– Dĩ nhiên rồi, tiệm nổi tiếng có khác chớ mày.
Khánh cầm muỗng kem đang ăn dở trên tay Dũng, nhấm nháp thử rồi nói với anh:
– Hôm nay hình như không được ngon lắm, hay tại mới đi ngoài nắng vô vị giác bị tê liệt rồi ta?
Dũng cũng gật gù đồng tình:
– Ừa phải, chắc là vậy. Mày có thấy vậy không Thy?
Cả hai giật bắn mình khi nhìn thấy Đức đang trợn tròn mắt nhìn mình lom lom, trong khi Thy vẫn điềm nhiên trả lời:
– Không có, vẫn vậy mà. Mày thấy sao Đức?
Đức giật mình vội ngó xuống ly kem của mình đáp gọn:
– um… không.
Thy cũng nhận ra vẻ lúng túng của Đức bèn hỏi:
– Không là ngon hay không ngon? Mày sao vậy?
Đức vội vã xua tay:
– Ờ… ngon, ngon mà.
Khánh đưa tầm mắt nhìn Thy dò hỏi, Thy dường như hiểu ra được bèn bật ra tràng cười khanh khách. Anh bỗ vai Đức đồm độp nói:
– Mày thấy rồi à…
Đức ngạc nhiên hỏi lại:
– Thấy gì?
Thy phì cười:
– Thấy cái cần thấy.
Đức vẫn lắc đầu:
– Cái gì đâu?
Thy thở phào, anh đằng hắng:
– Ờ, cái mày thấy thì giống như cái mày nghĩ.
Dũng và Khánh nhìn nhau cười. Đức ngước lên nhìn Khánh rồi nhìn Dũng, anh không hé miệng nói được gì. Khánh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Một cái gật đầu đầy ý nghĩa, nó trả lời cho câu hỏi mà Đức chưa nói ra. Đức giật mình:
– Vậy ra tụi bay… chắc là… anh em à?
Khánh và Dũng nhìn nhau phì cười. Thy há miệng cười suýt chút nữa văng cả miếng kem ra ngoài.
– Trời ạ,… sao mày ngây ngô thế…