VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Rồi Hào nín bặt. Anh không muốn nhắc tên Dũng trước mặt Khánh.

Khánh nhăn mặt đáp:
– Sau lúc này mày có vẻ khó chịu với tao vậy?

Hào khịt mũi đáp:
– Đâu có…

Khánh nhoẻn miệng cười đáp:
– Tao không quay lại với Dũng, lý ra mày phải vui mới đúng chứ?

Bị điểm trúng tử huyệt, Hào cười gượng đáp:
– Làm gì có.

Khánh nhổm dậy nhìn thằng mặt Hào hỏi:
– Không thật chứ?

Hào bối rối thật sự, anh cúi mặt đáp lảng:
– Đừng làm vậy với tao…

Khánh lại thì thào vào tai Hào:
– Làm vậy là sao?

Rồi anh nhẹ hôn Hào say sưa, Hào không tài nào cưỡng lại được nữa, anh quấn lấy Khánh.

Chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên. Hào và Khánh vội dừng lại, cả hai quay về phía cửa và bắt gặp thằng nhóc Châu đang tủm tỉm cười trước cửa phòng.
– Cửa phòng không có đóng, vả lại ở đây có con nít đó mấy anh.

Hào phì cười không đáp, anh ngồi thẳng dậy đưa tay vuốt mặt cho tỉnh táo. Khánh vẫn quàng tay ôm ngang hông Hào, tựa cằm vào vai anh mà âu yếu nói:
– Có sao đâu cưng, người trong nhà cả thôi.

Thằng Châu cười đáp:
– Ít ra cũng chờ đến tối chứ. Có điện thoại nè anh Hào.

Hào mỉm cười đón lấy chiếc điện thoại từ tay Châu.
– Alô?

Giọng thằng Thy chát chúa vang lên:
– Mày đó hả? Làm gì lâu vậy, có biết thằng Khánh ở đâu không? Tao gọi nó không được.

Hào cười gằn đáp:
– Mày kiếm nó không được sao mà nhằn tao, tao đang ngủ…

Thy vẫn gằn giọng nói:
– M… kiếp. Có chuyện rồi. Thằng Dũng …

Giọng Thy nghẹn như nấc lên. Hào tái hẳn mặt, anh đờ người ra nhìn Khánh mà không biết mình nên làm gì. Khánh cau mày nhìn Hào rồi lại nghe thấy tiếng Thy léo nhéo trong điện thoại. Anh vội cầm điện thoại nghe:
– Gì vậy Thy?

Giọng Thy vừa bất ngờ, vừa quýnh quáng trong điện thoại:
– Mày… ờ, mày bình tĩnh nghe… tao mới nhận được tin…

Khánh cảm thấy có gì đó không ổn, anh hấp tấp hỏi mà trong khi nước mắt anh đã tràn ra ngoài. Có lẽ anh đoán biết được có chuyện đã xảy ra.
– Nói mau đi…

Thy lắp bắp:
– Thằng Dũng… nó… chết rồi!

Như một tiếng nổ điếc tai, Khánh chết lặng người đi. Chiếc điện thoại rới đánh cạch xuống đất. Khánh ngồi bất động, rồi anh đổ gục lên người Hào, thân người run rẩy lên từng hồi, nước mắt anh cứ thế tuôn chảy ra, nhưng anh không thể nào khóc được…

Khánh đã   về   trễ. Người ta   báo tin cho Thy sau   ngày   Dũng chết   đến một tuần lễ.   Cả bọn tức tốc   kéo nhau về   quê   Dũng. Một nấm mồ   mới toanh,   lạnh   lùng đập mắt   cả bọn. Thật kinh   khủng khi   mà phải trông thấy người   bạn thân   chỉ   mới gặp gỡ   đây thôi, bây giờ   đã là mãi   mãi ra đi.   Khánh ngước   nhìn tấm   hình   Dũng tươi cười trên bia đá lạnh   lẽo   mà   anh   cảm thấy   xót   lòng   đến vô tận. Khuôn mặt   ấy vẫn tươi cười   nhìn anh, không một lời   trách   móc, không một lời than   vãn… Khuôn mặt   ấy vẫn rất hiền từ, độ   lượng… anh   khụy gối xuống trước tấm bia mộ, rồi ôm lấy   nó mà khóc nấc lên.
– Em xin lỗi… đừng làm như vậy… đừng đi…

Nhưng tiếng của Khánh lạc lõng vào khoảng không vô tận đó. Bọn Thy cũng sụt sịt khóc, không một ai có can đảm nhìn cảnh ấy. Đức quay mặt rúc đầu vào Thanh. Thy đỏ ngầu mắt nhìn Hào. Cả bọn đứng nhìn mộ người bạn mình lần cuối cùng. Hào bước tới đỡ Khánh dậy. Nhưng Khánh vẫn ôm chặt lấy tấm bia ấy mà khóc, không buông. Thy bèn kéo Hào lại rồi nhỏ nhẹ nói:
– Kệ nó đi… để cho nó được yên tĩnh một mình. Mình về trước đi.

Cả bọn kéo nhau về nhà Dũng, căn nhà cách ngôi mộ của anh chẳng có bao xa.

Hào thở dài ngước nhìn trần nhà. Đức nằm dài trên ghế salon, gối đầu lên đùi Thanh mà than thở:
– Không ngờ… thật vô lý…

Thy ngồi đối diện cũng thở dài nói:
– Vô lý thật. Nó mới cùng tụi mình…

Hào chen vào nói:
– Đứt mạch máu não? Làm sao mà nó lại bị được chứ?

Thy chép miệng đáp:
– Dĩ nhiên,… còn ai vô đây làm nó phải suy nghĩ nhiều đến vậy chứ?

Hào vẫn lẳng lặng lắc đầu. Đức bèn nói:
– Nhưng mà nó đâu có yếu đuối dữ vậy? Nó kiên cường lắm mà?

Thy thở dài đáp:
– Nó chịu được như vầy cũng là hơn người thường rồi đó.

Hào tròn xoe mắt nói:
– Theo tao thì nó có thể vượt qua được chuyện này mà. Tình yêu thôi, đâu có đến nỗi thất vọng quá mà chết được chứ?

Thy mỉm cười chua chát nói:
– Tụi bay chỉ thấy được chừng đó. Thật ra… nó có một con bồ tên Ly.

Đức nhanh nhẩu nói:
– Phải con nhỏ qua bên Mỹ lâu rồi không?

Thy gật đầu:
– Phải, nó đó. Hồi trước tụi nó có qua lại với nhau. Sau này vì chia tay mà Ly mới qua bên Mỹ.

Thanh gật gù:
– Chuyện này thì tao có nghe rồi.

Thy thở dài đáp:
– Nhưng mà quan trọng hơn nhiều. Là Ly đã có con với thằng Dũng.

Cả ba người trợn tròn mắt nhì Thy. Anh vẫn điềm tĩnh nói tiếp:
– Thật ra tao dấu tụi bay vì tao không muốn tùm lum chuyện xảy ra. Khánh nó cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Đức ừ hử thông cảm. Thy vẫn tiếp tục:
– Thời gian qua thằng Dũng bỏ đi là vì nó không thể bỏ con nó bên đó không ai lo được, dù sao Ly nó cũng là con gái. Thêm nữa nó rời thằng Khánh là vì ông già thằng Khánh cản.

Thanh vểu môi nói:
– Cản thì đã sao? Tụi nó có tình cảm thật với nhau thì chuyện này có thể thuyết phục được ba nó mà.

Thy mỉm cười đáp:
– Mày nói hay lắm… nhưng mà quên rằng đây là tình cảm ‘đồng tính’ nha. Ai tin mày đây? Ai hiểu cho cái thứ ‘tình cảm’ khùng điên như vậy?

Hào gật gù nói:
– Vậy là nó rời thằng Khánh vì chuyện này?

Thy thở dài đáp:
– Không hẳn. Chỉ bởi vì nó hiểu ra câu của ông già thằng Khánh nói. Nó không muốn hại thằng Khánh.

VN88

Viết một bình luận