VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Nhưng thằng bé cứ khăng khăng:
– Không để em làm, em quen làm mấy chuyện này rồi, em nấu ngon lắm.

Hào phì cừơi:
– Mì gói thôi mà.

Nhưng không để Hào nói hết hoặc là nó không thèm nghe. Nó phóng vù xuống bếp, Hào nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu cười tủm tỉm. Chỉ được một lúc đã nghe tiếng nó réo:
– Anh Hào ơi, mì để ở đâu vậy?

Nghe tiếng lanh lảnh của nó vọng lên, Hào nhổm dậy bước vội xuống bếp. Với tay lôi ra hai gói mì trên nóc chạn tủ, thấy nó lúi húi cắt mớ rau cải vừa rửa xong, Hào cười hỏi:
– Rửa rau làm gì vậy? Coi còn nước sôi trong ấm không, trụng vào là xong mà.

Thằng bé thản nhiên đáp:
– Em bắc nước để luộc mì rồi.

Hào ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại luộc?

Mắt thằng bé sáng rực lên niềm tự hào, nó vui vẻ đáp:
– Làm món mì xào, anh ăn bảo đảm không chê vào đâu được. Em học lóm được của dì Năm bán quán kế bên nhà đó. Nhanh lắm!

Hào vui vẻ vỗ đầu nó trêu:
– Thằng khỉ… đảm đang quá, ba em phải tự hào về em mới đúng!

Nghe Hào nhắc đến ‘ba’ là thằng bé đã giật thót mình, nó làm rớt nguyên cái rổ rau cải vừa cắt xong xuống sàn, đổ tung tóe. Nó liền lúi hút cắm mặt xuống sàn mà hốt lấy mớ rau vô rổ trở lại, miệng nít khe.

Hào lo lắng nhìn nó hỏi:
– Ờ… anh xin lỗi. Em có sao không Châu?

Thằng bé ấp úng đáp:
– Ơ… em… em…

Hào ngồi xổm xuống, anh đưa tay vịn vai nó thì bỗng nhiên… nó giật bắn mình, hất tung rổ rau, rồi hét toáng lên:
– Buông ra!

Hào chưng hửng bởi thái độ kì lạ của nó, anh ngạc nhiên đến cực độ. Thằng bé đang run rẩy, nó hoảng sợ dãy dụa rồi co ro lại trong góc bếp nhìn anh chằm chằm.
– Được,… được… anh không đụng em,… ơ… em có sao không?

Thằng bé thở hắt ra:
– Không sao…!

Hào càng đâm lo lắng, anh tiến đến gần nó hơn… nhưng nó càng rụt cổ, càng co ro người lại trong khi mắt vẫn trợn trừng nhìn anh không chớp. Anh giơ tay vẫy trước mặt nó nhưng không dám đụng đến nó nữa, rồi nhỏ nhẹ nói:
– Là anh đây… anh Hào nè… không sao đâu… lại đây đi…

Đôi chân mày thằng bé từ từ giãn ra, đôi mắt nó dần dần dịu lại, rồi bất thần nó lao đến ôm chầm lấy Hào mà khóc nức nở. Hào vội ôm nó thật chặt, anh vỗ về nó như dỗ ngọt một đứa trẻ con mới lên 3 lên 4 tuổi vậy.

Khóc một hồi lâu sau, nó mới buông Hào ra đưa tay quẹt nước mắt. Hào với tay tắt vội cái bếp gas vì nồi nước lúc nãy đã sôi ùng ục. Rồi anh quay sang nhìn nó hỏi:
– Có chuyện gì vậy, nói anh nghe đi.

Thằng bé vẫn còn lộ chút kinh hoàng ở nét mặt, nó nấc cục không đáp được lời nào. Hào vẫn kiên nhẫn hỏi:
– Nói cho anh nghe đi, em sẽ thấy dễ thịu hơn… hay là em không muốn nói?

Thằng bé lắc đầu:
– … không… không phải…

Hào giơ tay khẽ chạm vai nó, anh sợ nó lại hoảng hồn một lần nữa. Nhưng lần này thì không, nó chỉ ngồi im, cúi mặt xuống đất mà nấc lên từng hồi.
– Hồi sáng… ổng… lôi em vô… phòng ổng,… không hiểu sao ổng… ổng… lột hết quần áo của em… em chống cự lại… em chạy nhưng không được… ổng đánh em, trói em lại… rồi… rồi…

Nói đến đó nó lại bật khóc. Hào tiến đến ôm nó vào lòng mình. Thằng bé vừa khóc tấm tức trong lòng anh vừa kể tiếp:
– … ổng nhào vô ôm em,… rồi ổng… hôn… khắp người em… em sợ quá la lên… ổng bịt miệng em lại… ổng nói nếu em còn la… thì ổng sẽ đánh chết em… em…

Nghe từng lời nói của thằng Châu mà Hào dường như không thể tự chủ được mình, anh như muốn điên lên…
– …em sợ quá nên… không dám la… ổng cởi trói cho em rồi đẩy em lên giường… ổng leo lên… đè lên em… rồi… rồi…

VN88

Viết một bình luận