VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Nhưng anh khựng lại bởi vì thằng bé đang nhìn anh một cách kì lạ. Nó thoáng bối rối, ngập ngừng rồi nó bất ngờ kề môi hôn Hào một cái. Một nụ hôn nồng ấm đầy vẻ thơ dại. Anh chết lặng nhìn nó, như biết lỗi, nó cúi gằm mặt xuống không dám nói năng gì. Hào cũng không biết mình nên làm gì ở tình thế này nữa, anh muốn giải thích cho nó hiểu. Nhưng anh không tìm được lời nào để nói bởi anh sợ mình có thể làm tổn hại đến nó. Thoáng tư lự một chút, anh biết rằng nếu bây giờ không giải thích cho nó hiểu thì sau này sẽ còn nhiều hiểm lầm nữa.
– Vậy là sao?

Thằng bé khẽ lắc đầu trong khi nó vẫn cúi gằm mặt xuống đất. Hào nhẹ nhàng nói:
– Châu nè. Anh hy vọng mình vẫn là anh em… là anh em bình thường… em biết là anh rất thương em, nhưng là tình cảm của người anh với người em, em hiểu không?

Thằng bé gật đầu, nhưng nó vẫn không ngẫng mặt lên:
– Um… xin lỗi anh…

Hào khẽ nâng mặt thằng bé lên, nhìn nét mặt nó nhăn nhó thì lòng càng cảm thấy không yên. Anh hỏi:
– Em có sao không?

Nhưng nó không trả lời anh mà hỏi ngược trở lại:
– Anh có người yêu rồi à?

Hào thoáng ngập ngừng chưa kịp đáp thì nó đã hỏi tiếp:
– Chị ấy… à anh ấy… đẹp lắm hả?

Hào vội đưa tay vỗ lấy vai nó, cố làm nó chấn tỉnh lại:
– Không phải chuyện đó, mà vì trước giờ anh coi em như là đứa em trai… một đứa em trai ngoan. Anh thương em lắm, anh biết em không làm anh thất vọng mà, phải không?

Thằng Châu lại cúi mặt xuống. Nó chìm trong suy nghĩ, nó suy nghĩ lâu lắm, còn Hào cúi nhìn những sự thay đổi trên nét mặt nó thì càng lúc càng căng thẳng hơn. Cuối cùng nó nhoẻn một nụ cười với Hào, một nụ cười làm hắn nhẹ nhõm. Nó nói:
– Không sao, em cũng thích anh làm anh của em.

Hào phì cười xoa lấy từng lọn tóc xoăn của nó mà nói:
– Vậy thì ngoan lắm.

Rồi anh tiếp luôn:
– Nhưng mà Châu nè, em đang có cơ hội với bọn con gái mà? Sao không chọn lấy cho mình một người?

Thằng bé ngạc nhiên nhìn Hào hỏi:
– Để làm gì?

Hào ấp úng, anh không biết làm sao để giải thích cho nó hiểu:
– Um… anh nghĩ tốt hơn là em hãy là một người ‘bình thường’. Hiểu không?

Thằng bé khẽ cau mày, rồi nó đáp gọn:
– Để sau đã!

Rồi nó quay sang tiếp tục nấu cơm. Hào nhìn nó mà lắc đầu, con nít đúng là con nít.
– Ảnh có đẹp không?

Hào giật mình vội hỏi:
– Sao?

Thằng bé bèn đáp:
– Ảnh đó, anh mà anh đang yêu đó!

Hào thừ người ra đáp:
– Đẹp. Nhưng anh không có tiếp xúc nhiều.

Thằng bé quay nhìn Hào chưng hửng hỏi:
– Tại sao vậy?

Hào khẽ nhún vai:
– Không có cơ hội. Anh ta cũng đã có người yêu, mặc dù đã chia tay lâu rồi, nhưng mà ảnh còn thương người yêu của ảnh lắm. Với lại, ảnh có thành kiến với anh nên cũng khó…

Thằng bé vui vẻ nói:
– Vậy thì khổ cho anh rồi. Mà sao ảnh có thành kiến với anh chứ?

Hào thở dài sượt đáp:
– Anh không phải là người đàng hoàng lắm như em nghĩ đâu. Anh có nhiều người tình lắm, nhưng anh không yêu một ai cho đến khi…

Châu mỉm cười nói chen vào:
– Gặp ảnh? Cuối cùng cũng có người hạ gục anh, hả?

Nói rồi nó cười khúc khích. Hào thoáng đỏ mặt bởi anh bị nó trêu chọc. Cuối cùng anh cũng đành chép miệng chấp nhận:
– Ừ phải!

Thằng bé vẫn không chịu buông tha:
– Vậy thì có cơ hội cho em biết mặt ảnh với nha. Em muốn biết ảnh ra sao.

Hào đỏ bừng mặt đáp:
– Có cơ hội thì nói làm gì nữa.

Thằng bé bèn nói:
– Sao lại không? Anh nói anh ấy đã chia tay với người yêu rồi mà, từ từ rồi anh sẽ có cơ hội thôi.

Hào chép miệng đáp:
– Biết vậy, nhưng mà ảnh có thành kiến…

Châu bèn cắt ngang lời Hào bằng một câu không đâu vào đâu:
– Anh nghe mùi thơm không?

Hào chưng hửng bởi cách chuyển đề tài một cái rẹt của thằng Châu. Anh hóng mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên bếp:
– A, canh cua… thơm quá.

Thằng Châu bèn tặc lưỡi:
– Món anh thích nhất phải không?

Hào gật gù đáp:
– Phải rồi… nhưng anh không biết nấu món này, sao em biết vậy?

Thằng bé tỉnh queo đáp:
– Em học ở má. Nhưng mà anh biết chuẩn bị nấu món này làm sao không?

Hào tự tin đáp:
– Biết chứ, muốn nấu ngon phải ra chợ sớm mua được cua gạch tươi, về gỡ gạch giã…

Châu khoát tay:
– Anh biết là được rồi, vậy anh không nấu thử lần nào sao?

Hào nhăn nhó:
– Biết là biết, nhưng mà phải ngồi gỡ từng miếng gạch nhỏ xíu, rồi sau đó phải lọc, giã ra, rồi… nói chung là rất cầu kỳ, tốn kém nhiều thời gian vả lại nếu không nấu đúng cách thì bao công lao trở thành công cốc.

Thằng Châu vẫn thản nhiên đáp:
– Nhưng mà em làm được nè, ngon không?

VN88

Viết một bình luận