Cả đám chưng hửng nhìn Khánh. Vốn đã đoán trước, anh tỉnh queo giải thích:
– I.I.B là ‘INVITE INTO BED!’
Cả đám ồ lên. Đức nói:
– Thằng này ghê thiệt…
Hào mỉm cười hỏi:
– Còn cái kia?
Thanh nhanh nhảu đáp:
– Tao biết, cái gì N.K… O…B phải không? Là New Kids On the Block, xì… boyband cũ rích. Ủa, không lẽ nó đẹp trai giống Jordan vậy sao?
Khánh phì cười đáp:
– Không phải… lanh chanh quá. Là ‘NOT KICH OUT OF BED!’.
Cả đám lại được một phen kinh ngạc, chỉ biết ồ lên rồi há hốc mồm nhìn nhau.
Hào chỉ nhìn Thy nhún vai cười khẩy đáp:
– Miễn bàn luận…
Khánh phì cười đáp:
– Không có, tại đi chơi nghe qua nghe lại, thấy vui thì nói thôi. Mà nó cũng đúng là loại người đó thiệt, vả lại nó cưng tao lắm…
Thy ngạc nhiên quay sang hỏi:
– Còn mày? Mày không yêu thằng cha Long thiệt sao?
Khánh nhẹ lắc đầu:
– Chẳng biết, nhưng nó tốt với tao lắm… vậy là đủ rồi.
Đức nhanh miện đáp:
– Vậy mày quăng thằng Dũng đi được rồi hả? Chúc mừng mày…
Khánh thoáng cau mày đáp:
– Với tao, mọi thứ trên đời này đều có ‘hạn sử dụng’ của nó. Tình yêu cũng không ngoại lệ!
Rồi Khánh cau mày tiếp luôn:
– Tao biết, chắc tụi bay nghĩ tao “làm tiền”? Cũng đúng phần nào, tiền tụi nó nhiều quá không lấy ‘đốt’ bớt để làm gì chật túi tụi nó?
Thy vội xua tay:
– Không, ý tao… là mày quên được ‘chuyện cũ’ là tốt
Nhưng Khánh vẫn ngắt lời anh:
– Sao cũng được. Con người tao thay đổi ra sao tao biết mà. Nhưng mà tao đối với tụi bay vẫn là thằng Khánh, bạn tụi bay ngày xưa, hiểu chứ? Tao không làm gì tổn hại tụi bay hết…
Hào gật gù đáp:
– Biết rồi, nhưng mà…
Khánh phớt lờ lời Hào, anh tiếp luôn:
– Tao biết bây giờ tụi bay thấy khó chịu vì tao… nếu tụi bay thấy như vậy là mất mặt, hay không thích làm bạn nữa thì cứ nói thẳng… còn phần tao thì tao vẫn như cũ với tụi bay, chỉ vẫn là bạn bè như ngày nào thôi…
Đức nhìn Khánh ngạc nhiên nói:
– Tụi tao chỉ đùa cho vui thôi mà, mày giận thiệt hả?
Thanh vội nói:
– Phải đó, tụi tao vẫn coi mày là bạn mà. Đừng nghĩ lung tung vậy chớ!
Thy mỉm cười trấn an Khánh:
– Thoải mái một chút đi… Tụi tao vẫn là bạn của mày mà…
Hào mỉm cười không nói gì nhìn Khánh. Anh thấy Khánh đang cau mày, tay mân mê chiếc quẹt sáng bóng thì lấy làm tò mò. Anh nhìn chiếc quẹt trắng bằng inox bình thường ấy có khắc hình một lá bài Tây, con Bồi Cơ. Hình khắc rất sắc sảo, tinh tế. Hào vừa nhìn thấy anh đã biến sắc mặt, hấp tấp hỏi Khánh
– Ờ nè,… cái hột quẹt này sao mày có?
Khánh nhìn chiếc hột quẹt rồi mỉm cười không nói gì. Thy nhón tay lấy chiếc hột quẹt ngắm nghía một lúc rồi nói:
– Hột quẹt mua đâu mà chẳng có?
Đức tròn xoe mắt ngắm nhìn hình con Bồi Cơ được khắc trên vỏ màu bạc sáng bóng. Đường nét khắc rất tinh xảo, hẳn là được khắc họa bằng tay nghề thật điêu luyện mà ra. Hào mỉm cười giảng giải:
– Mày không biết đó thôi, nhìn thì đơn giản lắm, nhưng trên đời này chỉ có 13 cái thôi đó. Vả lại, tuy nó không phải là món đồ cổ, nhưng bản thân lịch sử của nó còn ẩn chứa một điều khủng khiếp xuyên mấy thế kỷ á.
Càng nói mọi người càng lấy làm lạ. Đức và Thanh chỉ nhìn nhau mà không hiểu, bởi rõ ràng hình khắc như vậy cũng đâu có gì là đặc biệt. Phần Thanh cũng vậy, anh nói:
– Đặc biệt vậy sao? Kể tụi tao nghe với?
Khánh nhoẻn miệng nhìn Hào nói:
– Mày cũng tin chuyện về cái quẹt này hả? Của lão Long cho tao đó!
Hào gật gù:
– Tao cũng đoán vậy. Chỉ có gia đình thương gia tiếng tăm thời xưa mới có mấy cái quẹt như vầy thôi. Nó là chiêu bài miễn tử cho người sở hữu nó đó. Coi bộ cha Long này coi mày quý còn hơn gia sản của nó nữa á.
Hào quay sang Thy và bắt đầu kể:
– Chuyện này nguồn gốc của nó là từ lâu đời lắm rồi. Ngày xưa, có lần người phương Tây đến cống nạp cho Từ Hy Thái Hậu những thành tựu kĩ thuật mà họ đạt được. Sau khi về dinh thự dành cho khách, có một người Tây phương trong đám Tây nọ nhân lúc rãnh rỗi thì mời một viên võ quan nào đó trong triều cùng chơi bài Tây với anh ta cho đỡ buồn. Viên quan đó còn trẻ lắm, tên gì thì tao không nhớ rõ…
Nói đến đây Hào nhìn Khánh. Khánh chỉ nhún vai lắc đầu ý rằng mình cũng không biết tên người này. Thanh sốt ruột hối Hào kể tiếp.
– Người này còn trẻ, lại thông minh nên chỉ chơi vài ván đã hiểu rõ luật chơi và thắng được vài ván. Thằng Tây đó thích anh ta lắm, bèn mời ở lại chơi với mình suốt đêm. Rồi cũng sau cái đêm đó, viên quan trẻ đó đã thích thằng Tây nọ rồi họ ‘ngủ’ với nhau.
Đức xì một tiếng rõ dài rồi nói:
– Làm sao có chuyện này được? Hồi đó cũng có ‘bê đê’ hả?
Thy trừng mắt nhìn Đức rồi quay sang Hào nói:
– Nó nói đúng đó, hồi đó làm gì mà có ‘gay’?
Hào tặc lưỡi đáp:
– Ai nói mày không có, có cả ngàn hoạn quan trong cung đó, không phải ‘bóng’ đó sao?
Thanh xen vào:
– Nhưng mà tại do bị thiến người ta mới vậy mà?
Hào mỉm cười đáp:
– Mày nghĩ có khi nào hoạn quan đi ngủ với hoạn quan không? Dĩ nhiên phải có người giống tụi mình cần hoạn quan ngủ chung chứ!?
Đức ra điều đã hiểu bèn tặc lưỡi:
– Trời… ước gì tao được sống trong cung thời đó ta.
Cả đám ngơ ngác nhìn Đức hỏi:
– Để chi?
Đức lại tặc lưỡi đáp:
– Trời, hỏi ngớ ngẩn vậy? Lúc đó chỉ cần huơ tay một cái là được cả đàn, cả đàn lính. Có ‘ngủ’ hết ‘ba kiếp’ tao cũng không ‘xài’ hết ‘trai’ nữa.