Phúc ra chiều tiếc rẻ nhìn Khánh đáp:
– Em về trễ không được à?
Khánh mỉm cười đáp:
– Không sao đâu anh, mình còn gặp nhau mà, hẹn anh khi khác nha…
Phúc mỉm cười mừng rỡ:
– Hứa rồi nha…
Đoạn Phúc đưa Khánh tấm danh thiếp của hắn ta. Khánh liếc đọc nhanh qua. Thì ra Phúc là một tay trưởng phòng của một công ty xây dựng. Khánh và Hào từ giã mọi người và vui vẻ ra về.
Trên đường về Hào không dám mở miệng hỏi han gì Khánh mặc dù có nhiều điều anh rất muốn biết, rất thắc mắc. Một lúc sau, Khánh lên tiếng hỏi:
– Sao không nói gì hết vậy? Chở tao về nhà thiệt hả?
Hào giật mình bèn hỏi:
– Ủa, không phải mày phải về nhà sao?
Khánh dửng dưng đáp:
– Không. Đi một vòng Sài Gòn đi.
Hào ừ hử, anh bèn chiều theo ý của Khánh.
Một lúc sau Khánh lại cất tiếng hỏi:
– Thằng cha Phúc là gì của mày?
Hào giật bắn mình, suýt nữa thì đảo xe. Hắn lắp bắp nói:
– … sao mày biết?
Nói xong câu đó hắn lại tự chửi mình ngu quá xá. Quả thật không hiểu sao với Khánh thì hắn lại hóa ra là một thằng ngốc chính hiệu. Khánh bật cười ha hả nói:
– Tao thấy cách tụi bay nhìn nhau là tao biết rồi. Hai tụi bay đã từng quen nhau lâu rồi phải không?
Hào biết không còn cách nào khác bèn thú nhận:
– Ừ,… nhưng mà…
Khánh phì cười nói:
– Yên tâm đi, tao không có ý gì đâu.
Hào ừ hử không đáp. Khánh tiếp luôn:
– Sao cũng được, về nhà mày đi.
Hào trợn mắt nhìn Khánh nói:
– Mày qua nhà tao làm gì?
Rồi anh lại thấy tự mình dồn mình vào đường cùng, không hiếu sao anh lại có thể nghĩ ra một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. Khánh ngơ ngác hỏi Hào:
– Tao chưa biết nhà mày mà. Với lại tao không tính về nhà tối nay. Tao qua nhà mày ngủ, ok?
Hào điếng người không biết trả lời sao. Khánh khẻ siết chặt hơn vòng tay anh rồi nhoẻn miệng cười rỉ vào tai Hào:
– Về nhà đi…
Hào như được đưa lên chín tầng mây, anh không tả nổi cảm giác của mình là như thế nào nữa. Từng lời nói của Khánh êm ái rót vào tai anh, từng hơi thở dồn dập, ấm áp khẽ phà vào gáy khiến anh cảm giác lâng lâng bay bổng. Anh ước gì mình ở nhà ngay lập tức.
Khu nhà của Hào cũng khá yên tĩnh. Con đường hẻm chỉ có vài ngọn đèn nhá nhem chiếu sáng một khoảng không khiêm tốn. Cả hai đi khá sâu vào trong con hẻm, Hào đỗ xe vào trong một khu vườn nhỏ trước cửa một ngôi nhà khang trang. Từ trong nhà chỉ còn hắt ra những tia sáng đỏ lè, yếu ớt.
Hào bối rối quay sang Khánh ấp úng:
– Mẹ… ờ chắc là ngủ… ờ vô nhà đi…
Ngó bộ dạng của Hào mà Khánh cứ nhoẻn miệng cười miết khiến Hào càng đâm ra bối rối hơn, nói năng không ăn nhập vào đâu.
Khánh bước vào nhà trước, Hào dắt xe theo vào. Ngôi nhà được bày biện rất nghệ thuật, ấm cúng. Trên mấy bức tường treo vài khung ảnh, vài bức tranh sơn dầu, ở giữa phòng là một bộ ghế salông… đèn bàn kiểu theo mốt HongKong, vài chiếc đèn gắn tường kiểu lạ mắt… mọi thứ tuy chỉ lờ mờ dưới ánh sáng đỏ leo lét trên cái bàn thờ sát tường phía trước, nhưng Khánh cảm giác được sự ấm cúng, bình yên ở đây.
Hào với tay định bật đèn phòng nhưng Khánh đã khoát tay cản anh lại.
– Đừng mở. Mắc công phiền mẹ và em mày ngủ.
Hào mỉm cười đáp:
– Thật ra Mẹ anh ngủ trên lầu. Thằng Châu thì đang ngủ trong phòng anh, mỗi người mỗi phòng, mở đèn dưới này có ảnh hưởng gì trên đó đâu?
Khánh mỉm cười không đáp, anh kéo Hào lại phía mình, vòng tay ôm ghì lấy Hào. anh cảm thấy sức sống trong con người ấy đang trỗi dậy. Hơi thở người con trai ấy kề sát bên khuôn mặt anh. Hơi nóng hừng hực của Hào như quyến rũ lấy anh từng phút, từng giây. Rồi như cùng một lúc, cả hai cùng hôn nhau mãnh liệt.
Hào đẩy nhẹ người Khánh nằm xuống chiếc ghế salông. Thân người Khánh nóng hừng hực như đang bốc lửa, mùi hương da thịt xộc vào mũi anh mời gọi. Hào ôm hôn Khánh một cách điên cuồng…
…
– Dậy đi, phải về rồi. Không ngủ ở đây được đâu.
Khánh cau mày, trong bóng tối anh thấy khôn mặt điển trai của Hào và đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn anh một cách âu yếm. Khánh đáp:
– Tao không muốn về, không cho tao ngủ ở đây thiệt sao?
Hào lại ôm gì lấy Khánh rồi rỉ nhỏ và tai anh:
– Phòng anh ngủ chung với thằng Châu, em ngủ với nó sao tiện?
Khánh phì cười đáp:
– Thì có sao? Ghen hả?
Hào nhoẻn cười đáp:
– Ừ,… thì sao?
Khánh lại từ tốn đáp:
– Ờ… có lẽ mình nên làm rõ mọi chuyện, mày muốn nói lúc này không?
Hào ngơ ngác ngồi bật dậy nhìn Khánh đăm đăm, ánh mắt anh như muốn xuyên thủng màn đêm để có thể thấy rõ được khuôn mặt Khánh đang ra sao, đang suy nghĩ gì. Khánh cũng ngồi dậy, anh vừa đưa tay lấy quần áo mặc vào người vừa nhỏ nhẹ nói:
– Tao muốn tao và mày vẫn như trước, không có gì thay đổi hết. Được không?
Hào như muốn gào lên giữa đên tối, anh lờ mờ thấy khuôn mặt Khánh đang nhìn anh chờ đợi. Hào nén giọng xuống mà nói:
– Sao lại vậy? Chẳng lẽ anh không xứng đáng sao? Huống chi, tụi mình vừa…