VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Khánh khẽ liếc mắt nhìn Hào rồi đáp gọn lỏn:
– Phải!

Thy giơ tay lên trời chán nản:
– Mày đừng có như vậy được không? Mày hành hạ thằng Dũng đến chừng nào nữa đây? Nó cũng là con người thôi, sức chịu đựng của nó có giới hạn chứ…

Khánh vẫn điềm nhiên nói:
– Tao chẳng làm gì hết. Vả lại, tụi bay cũng thừa biết mà, đã bước vào thế giới này tự khắc biết rằng không bữa tiệc nào là không tàn cả! Có điều khách ra về mang tâm trạng nào mà thôi…

Chợt cửa phòng bật mở, trước ngưỡng cửa là Dũng và thằng Châu. Dũng đang đứng nhìn Khánh trân trân. Câu nói vừa rồi đã vô tình lọt được vào tai anh. Sự phũ phàng lúc nào cũng đến đúng lúc! Cả đám lặng thinh nhìn nhau, Khánh im bặt tránh ánh mắt của Dũng. Dũng thở dài, anh xoay lưng lầm lũi bỏ đi.

Thy vội kêu Dũng, nhưng Dũng chẳng buồn nghe. Thy cau mày nhìn Khánh nói:
– Còn không mau theo?

Khánh ngập ngừng đáp:
– Không còn gì để nói nữa. Mọi chuyện đã hết rồi.

Dũng quay lại, anh chỉ khẽ mỉm cười nhìn về cửa phòng Hào qua làn nước mắt. Quả đúng, mọi chuyện ‘đã’ nên kết thúc.

Reeennnggg… Reeennnggg… Reeennnggg…

Tiếng chuông cửa réo cả chục lần, Khánh nhấn mỏi nhừ cả tay mà vẫn không có người trả lời. Anh đã cất công bỏ cả buổi tối ngồi xe để ra tận đây, nơi quê nhà Dũng để tìm gặp anh. Cái hương vị mằn mặn của biển vẫn như ngày nào, vẫn cái tiếng sóng vỗ ấy, vẫn là cái không khí êm đềm ấy. Khánh lại cảm thấy mọi chuyện trong quá khứ hiện về từng phút một, cứ như ngày hôm qua anh và Dũng hãy còn ở đây vậy.

Khánh toan quay lưng bỏ đi thì cánh cửa xịt mở. Khánh bàng hoàng nhìn Dũng trân trối, chỉ có mấy ngày nay mà Dũng trông đến thảm hại. Chòm râu quai nón lởm chởm ra, mặt mũi xanh sao, hai mắt anh sâu hoắn đen ngòm vì mất ngủ. Quần áo xốc xếch lại nồng nặc đầy mùi bia chua lét.

Dũng lờ đờ ngước nhìn Khánh rồi ngất ngưởng bước vào nhà mà không nói một lời nào. Khánh thoáng ngập ngừng, rồi anh bước vào theo Dũng. Anh thấy Dũng hầu như đang ngồi trên đống vỏ lon bia, cả căn phòng bốc mùi bia tanh tưởi, đồ đạc rối tung lên. Dũng nhoẻn miệng cười chua chát đáp:
– Xin lỗi, phòng ốc anh hơi lộn xộn…

Rồi Dũng móc túi áo moi được một điếu thuốc còn âm ẩm, cong queo ra cho lên miệng châm lửa hút. Khánh cau mày lại không nói gì. Anh bỏ mặc Dũng ngồi đó, anh bắt tay vào dọn dẹp mọi thứ lộn xộn trong phòng cho có trật tự mà không nói một lời nào. Dũng cứ đờ người nhìn người yêu mình lăng xăng quét dọn, cả hai không ai nói gì. Khánh gom sạch mấy lon bia, luôn tiện anh với tay lấy điếu thuốc trên môi Dũng bỏ vào lon bia rồi vất chúng vào thùng rác. Anh gom mớ báo cũ vươn vãi khắp nơi rồi xếp chúng nằm ngay ngắn dưới gầm bàn. Anh lấy chổi quét dọn, xong lau chùi phòng khách thật sạch sẽ. Khánh mở toang cửa sổ để lấy không khí, mọi thứ trong nhà đã tươm tất, sạch đẹp, không khí đã thoáng đãng hơn rất nhiều. Chỉ trong nháy mắt mà cái phòng khách đã khác hẳn rồi.

Dũng vẫn ngồi đó nhìn anh, vẫn không hé răng nói lấy một câu gì. Khánh thở dài tiến lại bên Dũng. Nhìn anh rồi nhẹ hôn lên đôi môi khô cứng của Dũng. Dũng kinh ngạc nhìn Khánh. Khánh chỉ khẽ mỉm cười rồi anh nói:
– Anh có từng ước gì trong cuộc đời mình không?

Dũng buồn buồn nói:
– Trước đây anh chưa bao giờ ước gì, nhưng bây giờ thì có rồi.

Khánh vẫn nhoẻn miệng cười hỏi:
– Gì vậy?

Dũng đáp:
– Quay ngược về quá khứ…

Khánh không lấy làm ngạc nhiên. Anh hỏi:
– Lúc nào?

Dũng mỉm cười đáp:
– Khi ta ở đây.

Khánh mỉm cười đáp:
– Phải hồi đó… tụi mình còn con nít quá.

Dũng phản đối:
– Đâu có, tình yêu anh dành cho em không phải là của một thằng con nít.

Khánh nhẹ nhàng đáp:
– Em biết… nhưng đã là quá khứ rồi…

Dũng nhợt nhạt hẳn ra, anh biết Khánh muốn nói gì.
– Anh không phải bỏ em đâu, em hiểu cho anh…

Khánh gật gù xua tay nói:
– Qua rồi anh,… mọi chuyện qua rồi, em không muốn nhắc nữa. Có điều thời gian đó không bao giờ mình có được nữa.

Dũng điềm tĩnh đáp:
– Được chứ,… nếu em cho anh thời gian, anh sẽ sửa chữa lại tất cả.

Khánh cười lạt lẽo đáp:
– Mấy năm? Anh có thể bù đắp được sao?

Dũng buồn bã đáp:
– Anh biết… nhưng mà…

Khánh đã bật khóc, anh nói:
– Anh là đồ ích kỷ… sao anh đối với tôi như vậy? Tại anh… tại anh hết…

Dũng ôm ghì chặt Khánh vào lòng đáp:
– Anh xin lỗi…

Khánh vùng khỏi tay Dũng, anh đưa tay chùi lấy nước mắt, cố hít thở lấy lại bình tĩnh rồi nói:
– Có những chuyện không bao giờ mình có thể cứu vãn lại được.

Dũng thở dài đáp:
– Vậy em còn quay lại đây để làm gì?

Khánh đáp:
– Câu này để em hỏi anh mới đúng chứ.

Dũng cười lạnh lẽo nói:
– Phải… tôi về đây làm gì? Vì ai mà tôi về đây hả…?

Khánh lảng khỏi ánh mắt của Dũng, anh đáp:
– Mọi chuyện đã trễ rồi… không còn gì nữa. Em đang sống rất vui vẻ, anh hiểu chứ?

Dũng phá lên cười như điên dại. Tiếng cười của anh như xoáy vào tận con tim đau nhói. Đợi một đỗi cho Dũng lắng tràng cười của mình xuống, Khánh cau mày đáp:
– Anh cười gì? Khinh bỉ tôi sao? Tôi…

Dũng xua tay ngắt lời Khánh:
– Không… không… anh không có ý đó… đâu ai dám chọc giận Khánh Lãng Tử…

Khánh càng cau mày hơn:
– Anh trở nên như vậy từ bao giờ?

Dũng phá lên cười đáp:
– Từ bao giờ? Mới đây thôi thưa ngài Lãng Tử…

Rồi Dũng lại phá lên cười, anh cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi ho sặc sụa, mặt anh đỏ rần như gấc chín.

Khánh thở dài:
– Sao tụi mình lại trở nên như vậy hả?

Dũng vẫn còn cười khùng khục trong cổ họng, anh đáp như nấc:
– Phải đó? Trả báo…

Khánh lắc đầu đáp:
– Không phải… chỉ là một giấc mơ thôi.

Dũng liếc nhìn Khánh rồi chỉ khẽ nhếch mép đáp:
– Tôi đang mơ…

Khánh lại lắc đầu nói:
– Không phải. Anh làm tan giấc mơ của mình rồi.

Vừa nói Khánh vừa nhẹ nhàng bỏ vào lòng bàn tay Dũng một vật, rồi anh khép chặt nó lại.
– Cái này em đã giữ 4 năm nay, bây giờ em trả nó lại cho anh.

Dũng run run bàn tay, anh chỉ đoán được đó là gì, nhưng anh không dám mở nó ra xem. Mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.

Khánh thở dài, anh đứng bật dậy hôn nhẹ lên trán Dũng rồi quay lưng tiến ra cửa. Dũng đờ người ra nhìn theo hình bóng người con trai mà anh yêu quí còn hơn cả mạng sống của chính anh, bây giờ sắp sửa tan biến mãi mãi. Dũng thở dài hỏi với theo:
– Anh muốn hỏi em một câu cuối cùng…

Khánh quay lại, anh nhìn Dũng chờ đợi. Dũng buồn bã cúi mặt xuống nói:
– Em còn yêu anh không?

Khánh như bất động, anh tê cứng người vì anh không biết trả lời làm sao. Chợt Dũng khịt mũi đáp:
– Anh biết câu trả lời rồi.

VN88

Viết một bình luận