VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Khánh đưa tay suỵt khẽ đáp:
– Phải, tụi mình vừa làm điều cả hai ta đều muốn. Bây giờ thì tụi mình lại vẫn như xưa, không phải như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn sao?

Hào vội nói:
– Nhưng mà anh…

Khánh lại suỵt Hào rồi nói:
– Thôi cứ vậy đi, lúc này tao không muốn nghĩ ngợi gì nhiều hết. Nếu mày không đồng ý thì tao không gặp mày nữa…

Hào điếng hồn đáp:
– Đừng…! ờ bạn thì bạn…

Khánh nhoẻn cười hôn nhẹ lên môi Hào một cái rồi đáp:
– Vậy mới ngoan chứ. Chở tao về đi, và đừng xưng anh với tao, nghe chói tai lắm. Còn nữa, chuyện này giữa tao và mày, đừng có mà nói lung tung cho tụi thằng Thy, thằng Đức… đó.

Hào ậm ừ rồi anh cũng đứng dậy mặc quần áo vào. Hào như chới với. Mới ngày hôm qua vào đến tối hôm nay anh vẫn nuôi hy vọng, hy vọng anh sẽ có cơ hội với Khánh. Điều đó làm anh vui biết chừng nào. Tối nay thằng Châu nó còn châm chọc anh đã trở về với kiếp tiền sử bởi vì nó chưa hề thấy anh đi chơi mà ăn mặc một cách ‘đàng hoàng’ như vậy. Anh làm tất cả là vì Khánh. Và cuối cùng anh cũng đã có được điều mà anh muốn. Nó đến rất nhanh, đến một cách bất ngờ và anh chẳng tốn đến một chút công sức gì. Nhưng bây giờ ‘co’́ lại là ‘không’. Khánh chỉ coi anh như là một người bạn, …

Ngẫm nghĩ một lúc, anh lại cảm thấy mình nên vui thì đúng hơn. Trước kia, ngay cả nói chuyện với Khánh một câu cũng không có lấy nữa cơ hội, còn bây giờ? Anh có cả một thiên thần của mình, có lẽ Khánh cần anh cho một ít thời gian.

Khánh ngồi ôm ghì lấy Hào, lần này anh ôm Hào có vẻ âu yếm hơn. Cái cảm giác xác thịt giữa hai người bấy giờ lại như ngọn lửa ngùn ngụt cháy trở lại.

Khánh bèn bắt chuyện để quên đi cái đòi hỏi của cơ thể mình.
– Hồi tối mày ghen sao? Với cha Phúc đó?

Hào thoáng cau mày, anh bèn hỏi:
– Sao mày nói vậy?

Khánh đáp:
– Tại tao thấy ý của mày không muốn tao đi chơi với cha Phúc.

Hào thở dài đáp:
– Trời! Không phải… thật ra mấy dân như vậy thì mày đừng đụng vô, không hợp với mày đâu. Tụi nó… ghê hơn mày tưởng nhiều.

Khánh mỉm cười đáp:
– Tao biết chứ. Nhìn cái cặp bạn thằng chả trước mặt tao là đủ biết rồi. Thằng nhóc đó chưa đến 18 tuổi mà nói năng lấy lòng người ta không chê vô đâu được. Thằng bồ nó ngoài 30 rồi sao mà còn điên vậy? Chắc là ‘cúng’ cho thằng nhóc đó không ít rồi.

Hào chưng hửng quay sang nhìn Khánh. Anh không ngờ anh đang chở sau lưng một con người khác hoàn toàn với người mà anh vẫn tưởng trước đây. Mới vài tiếng trước Khánh vẫn non nớt lắm, bây giờ chẳng khác gì lột xác. Khánh chỉ khịt mũi nói:
– Sao? Bất ngờ vì con người tao lắm hả?

Hào bất giác gật đầu. Khánh tiếp luôn:
– Không phải tao tò mò chuyện người khác, nhưng tại tao nhìn thì đoán được thôi, cũng không biết tại sao.

Hào lặng thinh không nói gì. Khánh bèn hỏi:
– Sao im lặng vậy?

Hào đáp:
– Mày hơi đâu đi lo cho tụi nó, toàn là ‘ăn bánh trả tiền’ thôi. Đâu có ai lỗ!

Rồi biết mình lỡ lời Hào im bặt. Khánh cũng chưng hửng trước câu trả lời của Hào. Quả thật trong ‘giới’ này có quá nhiều chuyện, nhiều điều mà anh không biết. Không phải thấy bề ngoài như thế này mà nghĩ là như thế được.

Renggg… rennggg…

Hào cau mặt dưa chiếc điện thoại lên tai. Hắn rất ghét bị làm phiền khi hắn đang… ăn.
– Hào hả? Mày rảnh không?

Giọng của Khánh. Hào đổi liền thái độ, tươi rói:
– À, Khánh hả?

Giọng Khánh cười khanh khách đáp:
– Phải rồi… rảnh không, đến rước tao đi.

Hào ngạc nhiên hỏi:
– Mày đang ở đâu? Sao ồn quá vậy?

Khánh mỉm cười đáp:
– Thuận Kiều. Nhanh lên, tao chờ mày…

Hào tự nhủ:
– Không biết là chuyện gì đây?

Hào chưa kịp trả lời thì Khánh đã cúp máy.
– Ai vậy?

Hào mỉm cười tươi như hoa với thằng bé ngồi đối diện mình. Nói là bé chứ nó cũng đã 19 tuổi rồi. Nhưng nó vẫn giống một con búp bê hơn là một thằng thanh niên cùng lứa.
– À không, ở nhà gọi thôi.

Hào cũng phải tự phì cười với mình. Nói dối cũng cần có sách một chút chứ. Mọi lần anh đều có những lý do thuyết phục hơn như vậy nhiều, nhưng hễ đụng đến Khánh thì mọi lý trí của anh đều bay đâu mất biến. Thằng nhóc cũng phì cười theo và nói y chang những gì anh nghĩ:
– Tệ thật! Anh nói dối cũng cần có sách một chút chứ.

Hào cười giả lả:
– Vậy sao? Anh đâu có…

Thằng nhóc đáp:
– Được rồi, đi kiếm hắn đi. Hơ, không biết em là người thứ mấy chục của anh đây hả?

Hào bật cười khanh khách đáp:
– Dĩ nhiên, em là trên hết chứ. Nhưng tại vì bạn anh nó thất tình, nó muốn anh qua chở nó đi chơi thôi. Thôi đừng giận mà, bữa khác anh chở em đi đền ha.

Thằng bé đã có chiều thông cảm hơn với Hào, nó đáp:
– Được rồi, được rồi… nhớ giữ lời nghen. Ngọt quá đi…!

Hào bật cười không nói gì. Trong đầu anh lại nghĩ vẩn vơ đến Khánh.

Sau khi chở thằng nhóc về nhà, Hào vọt ngay đến Thuận Kiều. Trong đầu anh thầm hỏi không biết Khánh đang làm gì mà ở tuốt trên đó. Thuận Kiều là một toà cao ốc lớn nhất Thành Phố này, ai mà không biết. Bên ngoài có siêu thị cũng khá sầm uất, mới khai trương kia mà, khách đến tham quan cũng đông lắm.

Hào chen một hồi anh cũng đến được đầu cầu thang. Anh nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy Khánh đâu. Anh chạy một vòng xung quanh cũng không thấy, chỉ toàn người và người. Vào giờ này cuối tuần thì thiên hạ chen lấn nhau mua sắm là chuyện bình thường thôi mà. Đúng lúc ấy thì điện thoại của anh lại reo.
– Đến chưa vậy cưng?

Giọng Khánh đã ngà ngà say hỏi Hào. Hào bèn đáp:
– Đến rồi! Nhưng mày ở đâu?

Khánh vui vẻ đáp:
– Tao đang trong nhà hàng… um… cái nhà hàng qủy quái gì cũng không nhớ nữa, nó đỏ lòm à. Mày vô đây kiếm tao người ta chỉ cho, lẹ lên, tao phải chuồn gấp!

VN88

Viết một bình luận