Hào bị Thy lên lớp đỏ ngầu mặt lại, hắn nhịn không nổi nữa bèn quát:
– Mày tưởng tao muốn lắm sao? Mày nghĩ xem, có ai như tao không? Yêu như điên mà không thể nói được. Còn đi chơi thì chở người mình yêu đi cho thằng khác nó dựa vai, ôm ấp rồi cua đi ‘ngủ’. Có lúc tờ mờ sáng thì phải chạy tuốt ở đâu đó xa lắc mà chở nó về. Mà mày biết nó ở đâu không? Khách sạn đó! Lần nào lên xe tao là nó đều lăn ra ngủ khì, mùi rượu nồng nặc đến nhức mũi. Còn tao thì sao? Giống một thằng tài xế tình nguyện điên vì nó. Đêm nào không chở nó về nhà là cả đêm đó tao thức trắng. Rồi có lần nó còn bị người ta đánh, chân tay nó bầm tím, mặt trầy trụa hết, vai bị cắn rách cả áo, túa máu ra bê bết. Nhìn nó chẳng khác nào một thây ma bị quăng ngoài nghĩa địa, phải trốn trong nhà cả tháng trời, cả tụi bay nó cũng không cho tao nói. Rồi thì sao, mấy ngày đó nó chỉ biết ôm tao mà khóc. Tao còn đau hơn nó gấp trăm lần, có muốn khóc cũng chẳng khóc được. Mày thấy sao? Tao vui lắm hả?…
Hào giơ tay dộng mạnh một cái vào tường thoả cơn tức tối. Thy nghe mà lỗ tai anh như lùng bùng muốn điếc đi. Anh không thể ngờ có sự thật phũ phàng như vậy. Anh nhìn Hào, hắn đang khổ sở, nước mắt hắn như trực tuôn ra ngoài. Từ hồi làm bạn đến giờ, anh chưa bao giờ thấy hắn khóc, chưa bao giờ thấy hắn đau khổ vì bất cứ ai hết. Thy bỗng nhiên cảm thấy thương Hào vô hạn. Thy khẽ lại gần Hào, anh quàng tay ôm lấy Hào khẽ nói:
– Tao xin lỗi. Có lẽ tao sai.
Hào quay sang nhìn Thy, rồi hắn nở một nụ cười lạt lẽo:
– Chẳng có ai sai hết. Tao chỉ muốn mày và tao cảm thấy nhẹ ghánh trong chuyện này thôi. Tao biết bấy lâu mày bảo bọc nó như một người anh, hoặc người yêu tao cũng không biết. Nhưng mà mày hãy hiểu, nó lớn rồi! Nó có quyền quyết định cuộc đời của nó, mày hiểu không? Trách nhiệm của mày không phải ở chỗ đó.
Thy lặng lẽ gật đầu:
– Có lẽ nó đang làm gì chính nó cũng không biết.
Khánh thản nhiên bước vào căn phòng mà mấy phút trước đây có người mời anh đến. Một ông bạn anh quen đã lâu, nay lại muốn làm mai anh cho một anh chàng nào đó.
– Chào mấy anh!
Khánh tươi cười nhìn lướt qua người đàn ông tóc đã sớm bạc lấm chấm trên đầu. Ông ta nheo mắt cười toe toét với anh. Bên cạnh ông ta là một thằng bé non nớt, khuôn mặt hẵng còn búng ra sữa, ngây thơ như một vị thánh. Cạnh nó là anh chàng điển trai trong chiếc áo sơ mi xanh lá, tay áo xắn lên để lộ ra đôi tay trần gân guốc, to rộng. Khuôn mặt anh ta dán chặt vào Khánh đến nỗi anh phải đỏ mặt vì thẹn.
Khánh tự kéo ghế và ngồi xuống cạnh bên người thanh niên nọ. Anh ta bấy giờ mới có vẻ tự chủ được đôi chút, và mở miệng tự giới thiệu mình tên Thuận và vô số thứ công việc anh ta làm. Khánh vui vẻ lắng nghe anh ta nói, nhưng thật sự anh lại để đầu óc mình đi đâu đó. Có lẽ men bia anh uống ban nãy bây giờ đã thực sự ngấm vào anh. Người đàn ông đối diện khẽ quay sang thằng bé mỉm cười giới thiệu:
– Còn đây là Châu, ‘vợ’ nhỏ của anh.
Thằng bé cong môi nhìn ‘chồng’ của nó mà nói:
– Anh chưa lấy em mà?
Khánh nheo mắt cười với thằng bé đáp:
– Phải rồi, anh Toàn à. Chưa có đeo nhẫn mà, không tin đâu…
Anh chàng tên Thuận ngờ nghệch nhìn Khánh không đáp. Khánh dư biết chàng thanh niên bên cạnh anh muốn gì. Anh chỉ khẽ liếc nhìn anh ta một cái trìu mến, rồi nhoẻn một nụ cười tươi như hoa. Anh chàng đó càng say sưa ngắm nghía Khánh. Toàn thấy vậy bèn lên tiếng:
– Hôm qua mới nằng nặc đòi cọng dây chuyền bạch kim, hôm nay lại đòi nhẫn. Anh chiều em riết em hư mất.
Thằng bé Châu liếc Khánh mỉm cười nói:
– Anh nói làm như em hư lắm vậy. Mấy cái đó có đáng gì với tình cảm của anh và em chứ, phải không?
Khánh thoáng mỉm cười với câu nói ấy. Anh cảm thấy thằng nhóc con này khéo quá, hèn gì cha Toàn bủn xỉn này cũng phải ‘đổ’. Toàn bèn thanh minh:
– Anh có nói vậy bao giờ, em thích thì tí mình đi mua…
Khánh mỉm cười giả lả chen vào:
– Anh Toàn à, còn em nữa chứ?
Toàn bật cười ha hả trỏ vào Thuận mà đáp:
– Anh không dám xí phần này đâu. Coi thằng Thuận kìa, nó sắp điên vì em rồi…
Khánh nhoẻn ngay một nụ cười lả lơi với Thuận:
– Trời ơi, không lẽ bạn anh mới gặp em lần đầu lại tặng quà cho em?
Thuận mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
– Miệng em ngọt quá, chắc nhiều đàn ông chết vì em lắm hả?
Khánh tươi tắn vừa định đáp trả thì Toàn đã lên tiếng nói thay:
– Vậy thì chưa hẳn. ‘Lãng tử’ chỉ quy thuận khi nào thấy hứng thú…
Rồi ông ta nheo mắt nhìn Khánh mỉm cười:
-… phải không ‘cô’ bé?
Khánh bật cười đáp:
– Anh nói kì vậy? Người như anh Thuận đây em muốn còn không được, chứ ở đó mà dám kén chọn…
Toàn và Thuận cùng bật cười. Thằng bé Châu khẽ kéo tay Toàn hỏi:
– Anh này là ‘Khánh – Lãng tử’sao anh?
Toàn gật gù nói:
– Phải rồi.
Thuận bèn nói:
– Lãng tử, nghe nói cứng đầu lắm mà? Sao lại là một người đẹp mà hiền thục vầy anh Toàn?
Toàn cười khằng khặc đáp:
– Đó! Chính là chỗ đó. Hoa hồng nào mà chẵng có gai hả cậu ơi.
Thuận gật gù ngắm nghía Khánh thật kĩ. Khánh bật cười hết nhìn Thuận rồi quay sang nhìn Toàn nói:
– Anh đâu có kém gì? Ngay cả “Tiểu… Kim Đồng” mà cũng nằm trong tay anh thì bản lĩnh chinh phục của anh ngày càng điêu luyện đó.
Thằng bé nhoẻn ngay một nụ cười nháy mắt với Khánh. Toàn đắc ý lắm bật cười ha hả. Thuận thì chỉ thoáng ngây ngô nhìn thằng bé rồi anh lại quay sang nhìn Khánh hỏi:
– Bọn em quen nhau hả?
Khánh lắc đầu đáp:
– Không có, nghe danh đã lâu, nay mới được biết đến thôi.
Thuận gật gù nói:
– Lãng Tử… Tiểu Kim Đồng… hôm nay anh hên quá được biết mặt cả hai người.
Khánh nhoẻn cười đáp:
– Anh đó, đừng tưởng xuống nước thì em không biết anh là ai đó nha.
Thuận thoáng tắt nụ cười, ngơ ngác nhìn Khánh. Khánh nhún vai phì cười đáp:
– Nói chơi thôi, em đâu có may mắn được biết đến anh chứ…
Thuận bật cười đáp:
– Dẻo miệng quá đi… anh hiền lắm, không có tiếng tăm gì đâu… em hỏi anh Toàn thì biết mà.
Khánh đưa mắt nhìn Toàn dò hỏi. Toàn chỉ xua tay đáp:
– Nè, chuyện hai người đừng để ông già này xen vô chứ. Bây giờ xong nhiệm vụ rồi, bọn này đi đây.
Khánh nhoẻn cười đáp:
– Đi sớm vậy anh?
Toàn phì cười đáp:
– Đi chậm một chút là bị ‘đánh’ đó chứ mà dám ở lại sao?