Đức vẫn còn chưa hoàn hồn, anh không đáp. Thanh lắc đầu lia lịa, còn Thy gật gù đáp:
– Chắc anh ta nghĩ người nào cầm lá bài này là người đó biết tung tích của người yêu anh ta. Bọn sát thủ bị giết có lẽ vì đã nói cho anh ta biết là người yêu anh ta đã chết.
Khánh gật gù nói:
– Hay lắm, còn thằng công tử?
Thy lắc đầu đưa mắt nhìn Hào. Hào cũng nhún vai lắc đầu. Khánh mỉm cười nói tiếp:
– Là vì hắn không biết người yêu anh ta ở đâu.
Thanh với tay lấy chiếc quẹt ngắm nghía rồi buộc miệng nói:
– Sao không có lý lẽ vậy?
Khánh nhún vai đáp:
– Không biết, đã là tin đồn mà. Rồi anh võ quan đó bỏ đi sau khi nói là sẽ bảo vệ anh công sai đó cho đến khi nào tìm được người yêu của mình mới thôi. Từ đó viên công sai giữ kĩ lá bài đó, không dám để mất và cũng không dám soi đèn nữa. Lúc sau này ông ta chết thì lá bài đó lại bị thất lạc. Sau này nghe đâu, một thương gia người Anh sở hữu nó vì nó là báu vật vô giá theo truyền thuyết. Nhờ sức mạnh của nó khiến vị thương gia này bỗng chốc giàu sụ, bởi do đối tác của ông ta lần lượt bị giết chết trong ghê rợn, y như những truyền thuyết về lá bài ngày xưa. Bây giờ thì không ai biết ông thương gia đó là ai và lá bài đó ở đâu nữa. Nghe đồn thì cũng chết do lá bài đó, nhưng chuyện này không rõ. Người ta nói trước khi chết vô cớ, ông ta đã có lần cho thợ làm tổng cộng 13 chiếc quẹt để làm vật tượng trưng cho lá bài, nhằm khuếch trương thế lực của mình. Vì sao là 13 cái mà không phải 14 hay 12 thì không hiểu lý do, có thể đoán mò rằng ông ta có 13 người con, hay 13 tên ‘tay chân’, hay cố ý vì đó là một con số khủng khiếp… Mười ba cái quẹt này thật sự có hiệu lực một thời gian rất dài, do bọn thương buôn là thủ hạ của ông ta nắm giữ. Khi chiếc quẹt được thắp lửa nghĩa là sẽ có án mạng ghê rợn nơi đó. Sau này chiến tranh loạn lạc khắp nơi, cũng không ai biết tông tích mấy chiếc quẹt này nữa.
Thanh nghe xong hoảng hồn vội quăng chiếc quẹt xuống sàn, sợ sệt ôm ghì lấy Đức. Thy bật cười ha hả, Khánh và Hào cũng không nín được cười sặc sụa. Thanh mắc cỡ đỏ rần mặt. Đức thấy vậy bèn chống chế:
– Mấy cái thứ này nguy hiểm vậy sao mày còn đem trong người?
Khánh phì cười giảng giải:
– Mày mà cũng tin mấy chuyện này sao?
Hào mỉm cười nói theo:
– Thật ra là do tụi thương buôn đó mượn tiếng lá bài này mà làm ăn được suông sẻ thôi. Nếu ai đối đầu bọn chúng thì bọn chúng tìm cách ám hại rồi đổ cho tính linh nghiệm của nó, ai dám không tin.
Khánh mỉm cười với tay xuống sàn cầm chiếc quẹt lên và bật lửa. Ngọn lửa lập lòe ma quái cháy bùng lên, nổ lách tách trên tay Khánh. Khánh mỉm cười nói:
– Tao dùng nó để đốt thuốc bấy lâu nay có thấy anh chàng võ sĩ đó hiện ra đâu? Nếu hiện ra càng hay, nghe đâu anh ta là đệ nhất nam tử thời bấy giờ đó.
Đức phì cười đáp:
– Trời… vậy thì hay quá.
Thy bật cười đáp:
– Hết sợ rồi sao?
Thanh phì cười đáp thay Đức:
– Nghĩ tới thấy rờn rợn sao đó, nhưng tao đâu có làm gì ác đâu, bởi vậy không sợ gì hết. Với lại, anh chàng võ quan kia thề bảo vệ người sở hữu nó mà.
Khánh nhoẻn cười nhìn Hào nói:
– Mày hay hút thuốc, tao tặng cho mày đó.
Hào chưng hửng nhìn Khánh:
– Tặng tao?
Khánh mỉm cười nháy mắt đáp:
– Giữ đi, biết đâu mai mốt tao lại tìm mày để đòi lại…
Hào phì cười đáp:
– Mày điên vừa thôi.
Khánh bật cười khanh khách dúi vào tay Hào chiếc quẹt.
Hào nhoẻn miệng cười cảm ơn anh. Trong lòng anh thấy ấm cúng lạ thường. Một sự khởi đầu tốt cho tình cảm chăng?
Thanh nháy mắt cho Đức mỉm cười. Đức hiểu ý bèn đáp:
– Hai đứa nó trao ‘tín vật’ kìa…
Thanh vểu môi nói:
– Nếu có một cái nữa em cũng sẽ cho anh.
Đức cau mày hỏi:
– Thôi, có nó thì hút thuốc nhiều. Hút nhiều thì mau lên ‘bàn thờ’ ngồi…
Thanh phì cười không đáp. Đức vờ nhăn nhó:
– Hê, sao em phũ phàng vậy? Thấy chồng chết mà không động lòng hả? Anh chết thì em thành ‘đá vọng phu’ đó…
Thanh cười hềnh hệt đáp:
– Anh chết thì em đi chùa…
Đức ngạc nhiên hỏi:
– Tu hả?
Thanh tỉnh queo đáp:
– Đâu có, cúng trả lễ thôi…
Đức chưng hửng:
– Gì hả?
Thanh vội đáp:
– Xí lộn,… để cúng anh chứ.
Rồi anh nhại theo giọng miền Bắc nhèo nhẹo hát:
– “Đầu em cúi chứ, tay em vái… lạy trước cái khung hình a…a…n… h…”
Đức phì cười đáp:
– Ghớm quá. Nghe mắc cảm động… đậy. Chỉ có vậy thôi sao?
Thanh mỉm cười:
– Dĩ nhiên còn đồ cúng chứ… “thịt xông khói… cúng kế bên phomát khiến trái tim em bồi hồi…”
Đức chép miệng nuốt nước bọt đáp:
– Nghe chảy nước miếng…
Thanh vẫn tiếp tục:
– Còn nữa… “ ngoài mồ… cỏ đã lên x…a…n..h…, đã tròn..n…. ba năm tang chế… chứ… lạy anh,… em… đi lấy c..c..h..ồ…n…g…!”
Đức nhảy chồm lên đè Thanh ngã lăn xuống sàn, anh gằn từng tiếng:
– Em dám không?
Thanh bật cười khanh khách:
– Không, không dám… nữa…
Nhìn cảnh Đức và Thanh kẻ trêu người chọc khiến cả đám nhẹ hẳn người mà bật cười thích thú. Và thật hạnh phúc khi nhận ra rằng ở đâu đó, vẫn còn có tình yêu tồn tại. Tình yêu của những kẻ đồng tính!