VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Nói đoạn anh và Ly lại phá lên cười rồi cà hai biến mất trên cầu thang.
Khánh nghe dứt tiếng cười của 2 người bạn thì mới chịu đứng dậy, anh cảm thấy vui, nhưng cũng buồn, đôi chân mình mỗi lúc như nặng nhọc hơn mà không hiểu vì sao. Anh vẫn cười như ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao vẫn có vẻ hình như hơi miễn cưỡng, không phải đâu, là rất miễn cưỡng mới đúng! Là người nào thì nhìn sơ cũng đủ biết Ly là bạn gái của Dũng rồi, hai người đó thật xứng đôi…, tay trong tay âu yếm thế kia,… nghĩ đến đó anh vội vàng xua tan đi những ý nghĩ vẩn vơ đó và tự dưng cảm thấy mình thật… lãng nhách! Người ta thương nhau thì… ‘tay trong tay’ là bình thường. Mà có hay không cũng đâu có mắc chi tới anh kia chứ. Hay bởi vì anh đang ‘ghanh’ với sự âu yếu của họ chăng!? Mà dường như không phải, có cái gì đó khác khác kìa…cái cảm giác đó cứ ngứa ngáy, khó chịu lắm…

* * *

Mấy ngày nay Khánh đi học về là ngồi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ mặc dù nơi đó chẳng có gì để anh ngắm nghía ngoài một bãi đất trống. Anh trầm tư không hé miệng trò chuyện bất kỳ ai trong nhà kể cả thằng em út của anh là đứa bé mà anh cưng nhất trên đời.
– Anh hai làm gì đó?

Tiếng thằng út léo nhéo bên tai làm Khánh bừng tỉnh, Anh vội bế thằng bé mới 8 tuổi lên khẽ đáp:
– Ơ… đâu có… mẹ đâu?

Thằng bé nhìn anh cười khoe cái má lún đồng tiền thật dễ thương:

– Mẹ kêu anh ăn cơm kìa.

Khánh vui vẻ đáp:

– ừ, anh em mình ăn hết phần của mẹ luôn ha.

Thằng bé bật cười khanh khách, nó leo xuống khỏi người anh chạy ù xuống bếp. Khánh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nó mà mỉm cười.

Anh có một gia đình thật hạnh phúc, thật bình yên.

Mẹ anh, một phụ nữ có gương mặt hiền lành, phúc hậu. Mái tóc mẹ đã điểm sương đôi chút, nhưng ở cái tuổi 48 thì ai cũng nói là nhìn mẹ hẵng còn quá trẻ. Phải, đôi mắt mẹ vẫn sáng, vẫn có hồn mặc dù công việc làm ăn của mẹ khá là vất vả, không ổn định bởi tùy thuộc vào những cú điện thoại gọi đến, nếu cần là phải đi ngay dù cho lúc đó là lúc nào, mấy giờ. Với mẹ, thời gian không tồn tại. Còn bố thì tóc đã ngả sang màu xám từ khi thằng út mới lên 2. ở cái tuổi 60, người ta nói ông hãy còn phong độ lắm. Bố anh lúc nào cũng khắt khe, nhưng là người rất thông cảm với mọi người, bố luôn biết lắng nghe và hiểu người khác. Một tay phi công cự phách từng làm nghiêng ngả bầu trời từ thời chiến cũng như thời bình nay đã nghỉ hưu an dưỡng. Đã đến lúc bố cần nghỉ ngơi rồi!

– Ăn cơm đi chứ con.

Mẹ anh giục. Khánh giật mình, hình ảnh Dũng vừa thoáng hiện ra trong đầu anh tắt phụt đi. Anh vội cắm cúi gắp lấy thức ăn. Chẳng có chút gì ngon lành cả, miếng thịt bò nhám xạm trong miệng anh như xác giấy. Khánh cố nuốt trôi hết chén cơm rồi anh gác đũa, mặc cho mỗi động tác của anh bị bố ‘soi’ từng ly từng tí qua cặp kính lão gọng sừng. Mẹ anh bèn lên tiếng hỏi:
– Sao ăn ít vậy?

Khánh chỉ ừ hử:
– Con… buồn ngủ quá.

Bố anh bèn lên tiếng làm anh giật thót mình:
– Sao vậy con trai?

VN88

Viết một bình luận