Đức ngạc nhiên nhìn Thy hỏi:
– Chớ làm sao?
Khánh vội đỡ lời:
– Tao tưởng mày nói rồi chứ Thy.
Đoạn anh quay sang Đức mỉm cười nói khẽ:
– Đây là bạn trai tao.
Với câu nói đó, anh tưởng Đức sẽ có phản ứng dữ dội hay sẽ bị gì sốc lớn lắm. Nhưng không, Đức vẫn thản nhiên:
– Ai hông biết, vậy cũng nói…
Thy cười sặc sụa, cố giảm tiếng nói của mình chỉ đủ cho Đức nghe:
– Tụi nó là bồ của nhau đó.
Đức chưng hửng, anh ngây người nhìn Khánh và Dũng. Thy vội trấn an:
– Đừng có mà thộn mặt ra như thế. Mày nghĩ sao?
Đức vẫy không dứt mắt ra khỏi Khánh và Dũng, anh lắc đầu nguầy nguậy:
– Tao không tin, sao có vụ này kì vậy?
Dũng mĩm cười đáp:
– Mọi điều trên đời này đều có thể xảy ra, xin lỗi nha.
Đức vẫn tròn xoe mắt:
– Xạo quá, tụi bay chọc tao hả?
Thy bực dọc:
– Xạo mày làm gì?
Đức quay nhìn Thy rồi lại nhìn Khánh và Dũng không đáp. Khánh mỉm cười, anh giơ tay của mình lên khỏi mặt bàn, bàn tay anh đang đan chặt lấy bàn tay của Dũng. Anh mỉm cười nói:
– Xin lỗi… chắc làm ông xốc lắm, nhưng… là thật đó!
Thy chỉ lơ đãng nhìn cảnh tượng đó, anh đã quá quen rồi. Còn Đức thì cứ há hốc mồm ra, miệng anh cứng ngắc như bị đông đặc lại vậy. Thy vỗ vai Đức:
– Nè, mày nghĩ sao?
Đức giật mình vội quay nhìn Thy trả lời:
– Ơ… ngạc nhiên thôi.
Rồi anh cố lấy hơi thở phào:
– Tụi bay là bồ thiệt à?
Dũng khúc khích cười:
– Chưa chịu tin nữa à?
Đức đáp:
– Không phải, nhưng…
Anh chưa kịp nói hết câu, Dũng đã quay sang hôn Khánh một cách nhanh chóng chỉ đủ để Đức kịp nhìn thấy. Khánh vội đẩy Dũng ra:
– Trời, đừng có làm cho người ta xốc chứ.
Dũng chỉ nhún vai nhìn Đức cười. Thy phá lên cười nói:
– Hey, hey… để dành về nhà đi hai bé.
Đức lại một lần nữa há hốc mồm ra, anh kinh ngạc đến tột độ. Quả thật anh chưa từng chứng kiến cảnh người ta hôn nhau trước mũi anh bao giờ. Anh đỏ mặt cúi gằm xuống, trong lòng anh như có cái gì đó đang vỡ ra từng mảnh vụn.
Đức bần thần nhìn ngoài cửa sổ, từ đây anh chỉ nhìn thấy được những ngọn cây đang đung đưa theo làn gió nhẹ. Anh không biết anh đang nghĩ gì, và anh cũng chẳng buồn động đậy chân tay, anh ngồi như thế cả buổi sáng nay rồi. Anh nghe có tiếng người mở cửa vào phòng mình, nhưng cũng chẳng buồn ngoái lại nhìn xem đó là ai.
– Nhớ cô nào à?
Nghe là biết ngay giọng thằng Thanh, Đức chỉ ừ hữ cho qua chuyện.
– Má biểu anh xuống anh cơm kìa.
Đức chỉ khẽ đáp:
– Nói mợ lát nữa tao ăn sau.
Thanh trợn tròn mắt:
– Làm sao nói được, má đang ở chơi trên Đà Lạt kia mà, quên rồi à?
Đức ngưới lên nhìn Thanh hỏi:
– à,… ừ… quên mất. Vậy sao mày nói mợ kêu tao?
Thanh nhún vai ngồi xụp xuống cạnh giường:
– Điện thoại đó mà.
Đức buồn xo:
– Vậy là cơm hôm nay mày nấu à?