VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Đúng lúc đó thằng Châu bước vào phòng. Nó nhoẻn cười ngay chào mọi người. Châu và Khánh bất thần nhìn nhau trong thoáng chốc ngạc nhiên. Khánh đưa mắt nhìn Hào nhưng Hào không để ý. Châu nhìn Khánh ngờ ngợ rồi nó nhanh nhảu mỉm cười hỏi:
– Anh là anh Khánh phải không?

Khánh tự hỏi sao nó lại hỏi câu này bởi vì anh và nó đã từng gặp nhau một lần rồi… nhưng theo quán tính anh liền đáp:
– … sao em biết?

Châu nháy mắt nhìn Hào rồi nó lại quay sang Khánh đáp:
– À, em thấy anh trong hình rồi.

Khánh bật cười đáp:
– Hình nào?

Châu tỉnh queo nói:
– Khung hình của anh. Anh Hào để nó chỗ bàn máy tính kìa… ủa đâu rồi ta?

Hào chỉ kịp nói:
– Thằng quỷ sống…

Rồi anh im bặt nhìn Khánh cười trừ. Khánh nhìn Hào chưng hửng khiến Hào cảm thấy nụ cười của mình bỗng trở nên lãng nhách. Anh vội xua tay:
– Trời, mày đừng tin nó. Thần cũng là nó mà qủy cũng là nó đó!

Châu bèn rỉ vào tai Hào:
– Anh tin em ‘bán đứng’ anh lần nữa không?

Hào hoảng hồn vội nín thinh. Châu thấy vậy bèn phì cười giải vây cho Hào:
– Hì hì… nói chơi thôi… đoán đại mà, ai ngờ trúng chóc.

Khánh mỉm cười lạt lẽo. Anh còn lạ gì thằng bé con này nữa. Nhưng thấy nó có vẻ khác quá, nó tự nhiên và điềm tĩnh đến ngạc nhiên. Có lẽ Hào còn chưa biết những gì về thằng em của nó.
Thy mỉm cười hỏi Châu:
– Đi học về hả nhóc?

Thằng bé đáp:
– Dạ… mấy anh mới qua hả?

Thy lắc đầu nói:
– Qua cũng lâu rồi.

Thanh mải ngó thằng Châu nên quên bén mất mọi chuyện chung quanh một lúc. Đức ngồi chồm hổm liếc Thanh gằn giọng nói:
– Nè, nhóc… có chồng rồi đó nghe!

Thanh giật mình vội rời mắt khỏi thằng Châu. Anh quay sang Đức cười giả lả:
– Trời, ngó thôi chứ có gì đâu?

Thằng Châu cười toét miệng đáp:
– Tính tiền anh đó nghe.

Hào nghe vậy vội xen vào:
– Ê, bạn của anh đó, vậy cũng tính tiền sao?

Châu chưa kịp đáp thì Khánh đã xen vô:
– Tiền thì dĩ nhiên không tính rồi, nhưng anh cho thì em lấy à. Ha…!

Châu thoáng cau mày, nó liếc nhìn Khánh. Khánh mỉm cười nhìn lại trấn an nó. Cử động đó của hai người chỉ là một thoáng chốc, không ai trong phòng nhận ra được.

Thanh bật cười đáp:
– Dạo này mày cần tiền dữ vậy sao?

Khánh mỉm cười đáp:
– Làm gì có, tiền nhiều quá thì có nè. Tụi bay có tính làm gì không? Tao ở không hoài chán quá.

Hào nghe vậy bèn nói:
– Tao tính làm quán cà phê, tụi bay có đứa nào có hứng thú không?

Đức và Khánh đồng thanh đáp:
– Tao tham gia!

Hào gật gù đáp:
– Ừ, tao tính cả đám làm chung cho vui. Quan trọng là có khách…

Khánh phẩy tay cắt ngang lời Hào:
– Khách thì không lo, tao ngoại giao cho mày.

Hào mỉm cười đáp:
– Vậy thì OK. Mấy vấn đề khác tao lo được rồi.

Thy vội lên tiếng:
– Hê, vậy tao làm gì?

Hào nhún vai đáp:
– Mày quản lý đi, tao phải lo ngoại giao này kia chứ.

Thy cau mày đáp:
– Nhưng mà thằng Khánh nó lo rồi…

Khánh đáp:
– Tao thì lo khách thôi mà. Thằng Hào cũng có khách của nó… còn phải kiếm nguồn, thương lượng,..v…v… mấy cái qủy đó đó.

Thy thở dài nói:
– Quản lý? Tao làm nổi sao?

Khánh đáp gọn lỏn:
– Không nổi cũng phải nổi. Tao thì không được rồi, bây giờ tao ngồi một chỗ không yên. Với lại tiền bạc vô tay tao thì lọt đâu mất hết à.

Thanh lên tiếng:
– Còn tao thì đi làm mà, không lẽ mày bắt tao nghỉ?

Đức vội trấn an:
– Tao thì mới đi làm thôi, có gì tao phụ mày một tay mà, yên tâm đi.

Thy mừng rơn đáp:
– Vậy thì mày làm đi.

Đức vểu môi đáp:
– Không được, đã nói là tao phải đi làm mà. Với lại tính tao cà giựt lắm, sao làm được. Trong đám này trừ thằng Hào ra, mày là đứa giống ông già nhất…

Hào đằng hắn lườm Đức, nhưng Đức vẫn giả lơ.

Thy giãy nảy lên nói:
– Nhưng mà tao cũng đi làm mà…

Thanh bèn hỏi:
– Lương tháng mày được bao nhiêu?

Thy ngơ ngác đáp thật tình:
– Một triệu rưỡi…

Hào phớt lờ đáp:
– Tụi tao trả mày 2 triệu luôn. Đi làm đi!

Thy chưng hửng đáp:
– Hê, vậy còn công việc của tao?

Cả đám đều đồng thanh đáp:
– Thì BỎ ĐI!…

VN88

Viết một bình luận