VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Khánh lạt lẽo đáp:
– Tao biết! Tao hỏi 5 lần rồi. Tao đang chờ nó về.

Thy khịt mũi:
– Nó chả về nữa đâu… lên xe mau lên không thì không kịp đâu!

Khánh ngơ ngác hỏi:
– Sao vậy?

Rồi anh tiếp luôn:
– Tao không đi đâu. Tao phải chờ nó!

Thy cáu tiết gắt:
– Tao nói mày lên xe… mau! Có muốn gặp nó không!? Không có thời gian giải thích đâu.

Khánh chẳng biết làm gì hơn, anh răm rắp làm theo lời Thy mà chẳng biết là có chuyện gì xảy ra. Thy rú ga phóng vút đi như tên bắn. Khánh hoảng hồng ghì chặt lấy người Thy. Thy càng lúc càng phóng xe nhanh hơn, Khánh chịu không nổi nữa đành phải thét vào lỗ tai Thy:
– Mày chạy đâu mà dữ vậy? Điên hả?

Thy gắt lại:
– Mày mới điên. Ngồi yên đi… té ráng chịu!

Rồi hắn cua một cái thật gắt ngay bùng binh đường Trường Sơn rồi từ đó phóng vút vào địa phận sân bay Tân Sơn Nhất. Khánh gào lên:
– Mày chở tao vô đây làm gì?

Thy cũng gào lên để át tiếng gió rít vèo vèo bên tai:
– Nó đang ở sân bay!

Khánh như rớt từ trên trời xuống. Anh chết lặng! Chỉ biết ôm ghì chặt lấy Thy. Thy thắng gấp trước cửa tiễn hành khách, Khánh ngoan ngoãn bước xuống một cách vô thức. Cò đang ngơ ngác thì Thy lại hét:
– Vô mà tìm nó đi, chờ gì nữa? Tao đi gửi xe…

Khánh xám ngoét mặt nhìn Thy run run hỏi:
– Mày nói thiệt hả? Nó… nó ở đâu?

Thy cáu lên đáp:
– Nó đi Nhật. Vô trỏng tìm coi. Mau lên…!

Khánh chỉ ‘ờ’ được có một tiếng, rồi chân anh bắt đầu ‘hoạt động’, hay chính xác hơn là bắt đầu ‘chạy’. Anh tìm kiếm, chen chúc vào những dòng người đang đổ xô ngược về phía anh. Càng lúc càng thưa dần, anh dễ dàng luồn lách vào chỗ họ. Nhưng mọi người đều là mọi người. Dũng ở đâu? Anh đảo quanh quất, mắt nhìn tứ phía qua hai làn nước mắt cay xè, nhưng không thấy tăm hơi Dũng đâu. Không lẽ Dũng đã đi rồi sao? Anh đã trễ?

… So… I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue
To see you once again… my love
Over seas from coast to coast
To find the places I love the most
Where the fields are green
To see you once again… My love…

Tiếng bài hát văng vẳng ra từ mấy chiếc loa trên trần dịu dàng, tha thiết khiến khung cảnh phi trường càng thêm buồn thảm. Nhìn thấy gian phòng kế bên khá rộng với những hàng ghế dài trống rỗng, Khánh tức tốc lao vào. Nhưng anh đã bị hai cánh tay lực lưỡng vịnh chặt lại. Khánh bực tức quay ngoắt lại. Thì ra đó là hai người bảo vệ đã giữ anh lại. Một người cao lớn, mặt mũi cau có lớn tiếng nói:
– Anh ra ngoài dùm, chỉ có hành khách mới được vô đây!

Khánh gần như van lơn:
– Xin lỗi,… nhưng tôi muốn tìm bạn tôi…

Người còn lại vóng dáng cũng cỡ tương đương với người kia, nhưng mặt mũi có vẻ dễ dãi hơn. Anh ta nhã nhặn nói:
– Xin lỗi, không được. Đây là nguyên tắc. Anh thông cảm!

Khánh vội đảo mắt một vòng, gian phòng trống trơn, ngoại trừ các cô kiểm soát vé đang chúi mũi vào cái màn hình trước mặt. Khánh thất vọng hoàn toàn.

Vẫn là giọng người bảo vệ thứ hai cất lên:
– Bạn anh đi chuyến nào?

Khánh vội vàng đáp:
– Đi Nhật. Chuyến đó…

Người bảo vệ khẽ cau mày nhìn anh ngắt lời:
– Vậy là sang Dulbai. Chuyến đó đã bay cách đây 15 phút rồi.

Khánh nhìn người bảo vệ trân trối như không tin nổi, anh thất vọng não nề, nhưng anh vẫn cố bấu víu vào mẩu thông tin cuối cùng:
– Không phải! Là đi ‘Nhật’ mà…

Người bảo vệ thứ nhất lên tiếng đáp:
– Không có chuyến bay thẳng từ Việt Nam sang Nhật. Phải qua Dulbai trước rồi mới từ đó qua Nhật được.

Khánh tan biến hoàn toàn mọi hy vọng. Thế là hết, anh đã trễ. Người yêu anh đã đi, đã đi thật rồi. Không một lời nói, không một lời từ giã và cũng không một lời giải thích.

Khánh thất thểu bước trở ra, người anh run lên, chân anh như mềm nhũn ra theo từng bước đi. Anh cay đắng đổ ập vào người Thy đang đứng trước mặt mình và bắt đầu khóc, nước mắt anh tuôn trào trong đau đớn. Khánh vừa khóc vừa tức tối đấm vào vai Thy túi bụi. Thy đứng như trời trồng, hai tay ôm chặt lấy Khánh và cắn răng chịu đựng những cú đấm như vũ bão, và hứng trọn một cái tát như trời giáng. Không hiểu sao anh không cảm thấy đau…

– Thằng   chó   đẻ,   mày ra đây…

Thằng Châu co rúm lại len lén đứng nhìn qua cửa sổ xuống dưới sân nhà, nơi ba nó đang đôi co với bà Lan, mẹ của Hào, vô số kẻ đứng ngồi lố nhố, dòm ngó chung quanh nhà, đàm tiếu rôm rả với nhau. Nó có thể thấy ba nó điên tiết la lối xối xả, khoa chân múa tay trong khi bà Lan vẩn thản nhiên trả lời ba nó một cách dõng dạc, đầy nghị lực. Một nửa nó muốn xuống dưới nhà bởi vì ba nó đang đe doạ bắt nó về, nếu nó không chịu xuống về với ổng thì coi như nó ‘tiêu’. Nhưng nửa khác thì nó không nhúc nhích được tay chân bởi nó sợ lắm. Hai nỗi sợ nhập lại trong cái đầu óc non choẹt của nó khiến nó rối tung lên, do vậy mà nó càng không dám cục cựa vì chỉ sợ ba nó mà ‘lỡ’ có thấy nó thì coi như đó sẽ là giờ phút ‘tận thế’ của cuộc đời nó. Nhưng rồi nó thấy bóng dáng của một viên cảnh sát đang ra sức ngăn cản và thuyết phục ba nó thì nó lấy làm yên tâm lắm.
– Cho nó về nhà đặng ông giết nó hả? Ông cứ việc đi thưa… tôi không sợ. Chừng nào má nó về tôi mới trả nó… còn bây giờ yêu cầu ông ra khỏi nhà tôi…

VN88

Viết một bình luận