VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Dũng thở dài đáp:
– Thằng nhỏ bị bệnh loãng máu. Có lần nó bị đứt tay, máu chảy rất nhiều mặc dù là vết thương không sâu lắm. Tao và Ly làm mọi cách cũng không cầm máu được cho nó, đến bệnh viện thì người ta yêu cầu phải được truyền máu ngay. Mày biết đó, xét nghiệm thì biết nó không cùng nhóm máu với tao, cả Ly cũng không…

Thy ồ lên một tiếng.
– Chuyện này mà nó cũng dám làm sao? Con nhỏ này quá đáng vậy?

Dũng xua tay nói:
– Đừng trách nó. Ly nó cũng không biết đó không phải là con tao. Nó thú thật rằng khi tao chọn Khánh nó buồn lắm, nên chỉ muốn trả thù tao thôi. Chỉ có lần đó, nhưng lại…

Rồi Dũng ôm đầu buồn bã không nói được gì nữa. Cả hai người lặng thinh không nói được gì. Cuối cùng Thy cũng đành lên tiếng:
– Con của ai?

Dũng lắc đầu chán nản:
– Tao không muốn biết.

Thy thở dài đáp:
– Vậy ra mày nói chuyện này cho nó nghe hả?

Dũng gật đầu chán nản:
– Nếu biết trước như vầy thì tao không nói nó nghe đâu. Nó nghĩ rằng tao quay về đây là vì tao chẳng còn lựa chọn nào khác, do vậy nó không chập nhận tha thứ cho tao…

Thy gật gù:
– Sao mày không giải thích, mày vẫn quan tâm đến nó, mày vẫn xuất hiện bên cạnh nó mỗi lần sinh nhật nó mà, cộng thêm tiền làm quán cá phê mày cũng bỏ ra không ít, mày ở bên con bé đó là vì trách nhiệm? v..v.. trời à… mày làm tao tức chết.

Dũng ngẫng mặt lên cười lạt lẽo đáp:
– Nó chỉ nhìn được những gì nó thấy thôi, tao không trách nó… nhưng quả thật tao mất hết hy vọng rồi. Nhưng tao thiệt không còn cách nào để trả nó về như cũ nữa…

Thy mỉm cười thông cảm đáp:
– Nó cũng là một người bình thường thôi, nếu nó biết suy nghĩ như mày thì đâu phải là nó, nó là mày mất rồi. Huống chi trước đây nó như một tờ giấy trắng, cũng vì mày mà nó viết lên đó chữ ‘hận’. Bây giờ cho dù mày có tẩy chữ đó sạch sẽ đến mức nào đi nữa thì nó cũng là một tờ giấy trắng đã bị tẩy xóa mà thôi.

Dũng buồn bã đáp:
– Tao đã làm hết sức mình rồi. Bao năm nay tao đã quá mệt mỏi, tao không chịu nổi nữa đâu!

Thy ngạc nhiên hỏi:
– Mày chịu đầu hàng từ khi nào vậy?

Dũng thản nhiên lắc đầu đáp:
– Già rồi, không còn như xưa nữa.

Thy bật cười khanh khách:
– 24 tuổi đời thôi ông con, chưa có xuống lỗ lẹ vậy đâu.

Dũng mỉm cười buồn thiu:
– Tao tự biết mình mà… thôi tối nay mày ở lại đây ngủ đi.

Thy vui vẻ gật đầu. Dũng chậm rãi nói:
– Mày coi nó kìa, vẫn giống con mèo ngày nào

Thy nhìn Khánh rồi cũng mỉm cười đáp:
– Con mèo này bự à…

Dũng bật cười hỏi:
– Mày ăn mì gói không? Tao làm luôn cho mày

Thy gật đầu đáp:
– Ờ phải, tao chưa có tí gì bỏ bụng hết.

Dũng mỉm cười bước ra khỏi phòng. Còn lại Thy vẫn ngồi nhìn khuôn mặt ngủ say mèn của Khánh, khuôn mặt khổ ải cũng chỉ vì chữ ‘tình’ suốt bao năm nay, nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì. Rồi Thy giật mình khi thấy Khánh chậm chạp mở mắt ra, từ khóe mắt anh tuôn ra những dòng nước mắt. Thy vội chồm tới hỏi:
– Mày sao vậy?

Khánh chỉ thẫn thờ nhìn lên trần nhà, vẫn để nước mắt mình tuôn chảy ra mà không buồn đáp lại lời Thy.

* * *

Khánh loạng choạng ngã ập xuống giường, trong đầu anh nổi lên những tiếng ong ong khiến anh phải cau mày khó chịu…
– Tao nhức đầu quá Hào ơi…

Hào thở khì đáp:
– Chờ tí đi… uống để chết hay sao mà dữ vậy?

Nói đoạn Hào kéo hộc tủ lôi ra chiếc khăn mặt và bỏ vào trong nhà tắm. Lát sau, Hào trở ra với chiếc khăn ướt lạnh trên tay, anh nhẹ nhàng đắp lên trán Khánh. Khuôn mặt của Khánh trở nên xanh xao, trắng bệt ra… Khánh nằm lim dim mỉm cười đưa tay nắm lấy đôi tay Hào, anh khẽ ghì lấy nó và ca hai quấn vào nhau không tách rời được nữa…

Khi cả hai rời nhau thì đã là 3 giờ chiều. Hào vột luống cuống bật dậy xỏ vội chiếc quần lót vào. Khánh phì cười hỏi:
– Gấp vậy?

Hào nhoẻn miệng cười đáp:
– Tụi thằng Thanh hẹn 3 giờ qua đó, dậy mau đi…

kinggg koongg… kinggg koongg…

Tiếng chuông cửa reo vang. Hào hấp tấp huơ lấy quần áo của Khánh thảy cho anh:
– Lẹ lên, tụi nó tới đó.

Khánh vừa lần lữa trườn khỏi giường vừa làu bàu:
– Có bao giờ tụi nó chính xác gờ vậy đâu?

Nói đoạn anh mặc vội quần áo vào, xong lại leo lên nằm chễm chệ trên giường. Hào bật cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán Khánh:
– Mệt lắm sao cưng?

Khánh cau mày ừ hữ không nói gì.

Cửa phòng Hài xịt mở, tiếp theo là Thanh, Đức và Thy ùa vào phòng. Không kịp chào hỏi, Đức đã nóng nảy hỏi:
– Mày sao vậy, nó đã về rồi, có gì thì bỏ qua hết đi chứ?

Mặt kệ lời léo nhéo của Đức, Khánh vẫn lặng thinh. Thy bèn đáp:
– Sự thật thì mày đã nghe, chắc mày cũng hiểu nó yêu mày như thế nào mà.

Hào vẫn lặng thinh không nói gì, trong lòng anh phân vân lắm. Anh muốn khuyên Khánh, nhưng mà như vậy thì anh lại đau lòng lắm. Nên tốt nhất anh cũng không nên nói gì. Thanh gật gù đáp:
– Mày thương thằng khác rồi sao?

VN88

Viết một bình luận