Hào vểu môi trêu chọc:
– Vậy sao? Để coi, có bé… Hân, bé Thanh gì đó hay gọi điện qua kiếm nè, còn bé Vân gì đó cũng xinh xinh hay qua mượn tập mà…. Không để ý em nào à?
Thằng Châu biết Hào đang cố ý trêu nó, nó lờ đi và tiếp tục làm việc của mình. Nhưng Hào vẫn nhất định không tha nó.
– Trời ơi, coi nó đỏ mặt kìa… chắc chắn là có người yêu rồi…
Thằng Châu đỏ tía mặt lên, nhưng nó đã phì cười bởi mắc cỡ:
– Thôi mà… em đang xếp đồ.
Hào vẫn tỉnh queo:
– Em xếp cái áo của anh sắp ‘nát’ ra rồi…
Thằng bé giật mình vội nhìn kĩ lại, phải rồi, nó đang gỡ chiếc áo sơ mi vừa mới xếp xong của Hào ra để… xếp lại. Hào buông ra một tràng cười nắc nẻ.
Thấy thằng bé cúi gằm mặt xuống đến tội nghiệp, Thy bèn lên tiếng giải vây cho nó:
– Vậy ra là nó có bồ à?
Hào nằm đó chỉ khẽ nhún vai:
– Chắc vậy…!
Thằng bé thu hết sinh lực, nó cao giọng:
– Làm gì có… anh đừng nghe ảnh nói bậy.
Hào tóm ngay câu nói đó, hắn làm luôn một tăng:
– Nghe chưa, anh đừng có nói bậy… em chưa có bồ đâu… anh có ai giới thiệu cho em đi, anh Thy ơi…
Hắn chưa kịp dứt thì đã vội né cái áo bay vèo trước mắt. Hào vừa cười khúc khích vừa nói:
– Thôi không chọc em nữa. Bây giờ hỏi thiệt nè…
Nhưng thằng bé đã chẳng thèm nghe, nó vọt ra khỏi phòng sau cái ném chiếc áo về phía Hào. Hào ngơ ngác nhìn Thy rồi hắn lại bật cười hả hê. Thy mỉm cười nói:
– Hê, thằng nhóc đẹp thật. Nhưng nó là con nít mà mày chọc dữ vậy?
Hào không nhịn nổi cười, anh vừa nói vừa nấc:
– Hồi nãy nó… thấy tao… chưa mặc quần áo gì hết… nó mắc cỡ đó mày…
Thy phì cười:
– Đồ mắc dịch. Vậy mà còn chọc nó… mày cố ý phải không?
Hào phân bua:
– Không có, thiệt tình tao quên khuấy mất, thói quen mà,… lúc trước nhà không có ai tao còn hay ‘trần như nhộng’ chạy lung tung khắp nhà kìa.
Thy phá lên cười giòn tan:
– Cũng may, ban nãy mày không ‘trần truồng’ mà chạy vào đây…
Hào vẫn thản nhiên:
– Cũng có thể lắm à…
Thy nhăn mặt nói:
– Cái thằng… mày bê bối vậy sao được? Tao ngồi ở đây thì sao? Mày chạy lông nhông vậy trước mặt tao hả?
Hào vẫn tỉnh queo:
– Có sao đâu? Mày đâu phải ‘gay’…
Thy thoáng đờ người một chút:
– Là sao?
Hào lắc đầu nói:
– Không phải gay thì không ảnh hưởng gì đến ‘hòa bình thế giới’ một khi mày thấy tao… ‘như con nhộng’.
Thy phì cười:
– Ờ… phải… tao còn ‘cắt’ nữa là đàng khác.
Hào nhảy đổng lên:
– Không được… tao chỉ có ‘một’ cái thôi…
Trông bộ dạng của Hào mà Thy phá lên cười như điên. Hào nhổm dậy, anh ngắm nghía thân hình vạm vỡ của của mình trong chiếc gương để cạnh chiếc bàn máy tính của mình rồi vờ nguýt mắt nhìn Thy hỏi:
– Mày thấy tao ‘ngon’ không?
Thy thoáng chút bất động, rồi anh nhanh chóng liếc nhìn chỗ khác đáp gọn:
– Té lầu…!
Đoạn anh đứng dậy đi về phía chiếc giường và ngồi phịch xuống. Hào vẫn thản nhiên trước lời châm chọc của Thy, anh tiếp luôn:
– Tao biết… mày ghanh tị với tao mà…
Thy chỉ khẽ khịt mũi rồi vẫn nhìn vào khoảng không mà không đáp. Hào không để ý đến điều đó, anh vẫn giả lả đi lờn vờn đến bên Hào rồi nhẹ nhàng vừa đưa tay nhẹ nâng mặt Thy quay lên nhìn vừa thỏ thẻ nói tựa như làn khói mỏng:
– Anh Thy đẹp trai… không lẽ ‘cưng’ không cảm thấy… thích anh sao… hả?
Tiếng ‘hả’ Hào cố ý kéo dài như để thêm phần trêu chọc Thy nhưng cũng là lúc khuôn mặt anh và Thy kề sát nhau, đến độ cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi nóng hừng hực từ trong người nhau tỏa ra và mỗi lúc một tăng lên. Thy muốn quay ngoắt đi, nhưng anh vẫn cứ đờ người ra, chỉ có đôi mắt anh là còn động đậy và nó đang nhìn mắt Hào say sưa. Đó cũng là lần đầu tiên Hào bị đông cứng trong đôi mắt Thy. Cả hai chết lặng nhìn nhau một hồi lâu, rồi như cùng lúc, Hào chồm tới, còn Thy thì đón lấy nụ hôn nồng nhiệt từ Hào. Hào đẩy anh nằm lăn ra giường, cả hai đắm đuối hôn nhau một cách thèm khát, điên cuồng…
– Ơ, mấy anh làm gì vậy?
Hào và Thy giật mình vội buông nhau ra. Trước ngưỡng cửa phòng là thằng nhóc Châu, trên tay nó là một mớ đồ khô ran, hình như là nó vừa lấy xuống từ dây phơi quần áo trên sân thượng. Hào nhìn Thy tặc lưỡi vẻ tiếc rẻ nói:
– Lẽ ra tao nên chốt cửa.
Rồi không cùng hẹn mà cả hai nhìn nhau bật cười giòn tan. Hào trườn khỏi người Thy, hắn ngồi dậy, đưa tay ngoắc thằng Châu lại. Thằng bé lấm lét đứng chôn chân tại chỗ. Thy cũng nhổm dậy, anh trèo ra khỏi giường và tiến lại khẽ vỗ vai nó:
– Xin lỗi nhé… nhưng em đã lớn rồi, những chuyện này cũng thường thôi mà, phải không?
Thằng Châu đỏ mặt như gấc, nó ấp úng:
– Nhưng… mấy anh là… con trai mà?
Thy quay sang nhìn Hào ngạc nhiên bởi anh không nghĩ rằng thằng bé chưa biết gì về Hào. Hào chỉ khẽ nhún vai rồi mỉm cười mà nói:
– Sự thật là vậy.
Thằng bé ra chiều khó hiểu, nó càng cau đôi mày lá liễu của nó lại nhăn nhó:
– Nhưng…
Thy biết nó đang nghĩ gì bèn đáp thay:
– Đó chỉ là… chuyện ‘bình thường’ thôi…