Dũng nhún vai đáp:
– Không, chỉ có tụi mình. Dì Ba đi chơi ở nhà bà con rồi, sáng mai mới về.
Thy nhảy bật khỏi ghế mừng rỡ:
– Vậy tối nay tha hồ quậy?
Dũng mỉm cười gật đầu:
– Yeah!
Khánh lên tiếng:
– Hôm nay là một buổi tiệc đứng, kiểu buffer. Mọi người thích gì cứ tự phục vụ lấy nhé. Thôi nào, mình nhập tiệc đi…!
Cả bọn hò reo tán đồng “MERRY CHRISTMAS!!!”.
Thy chụp lên đầu chiếc mũ giấy chóp nhọn đầy màu sắc, hắn ve vẩy cái bánh quy trên tay theo điệu nhạc khiến bộ dạng của hắn trông rất buồn cười. Cạnh bên hắn là cô bé Mai đang cầm trên tay ly nước ngọt, lắc lư theo Thy. Nhìn hai bọn chúng thật là hợp nhau, quả là một cặp xứng đôi. Dũng huých Đức hỏi:
– Ê, Thanh là bồ ông hả?
Đức đỏ mặt:
– Không…. phải đâu.
Dũng cười khúc khích:
– Anh em không mà chối làm gì? Quen bao lâu rồi?
Đức ấp úng:
– Ơ… mới chiều nay.
Dũng tròn mắt nhìn Đức trân trân, anh chỉ thốt ra được một tiếng:
– Woo…
Đức thẹn đỏ mặt:
– Sao ông biết tui… ờ…
Dũng lắc đầu:
– Tui đâu có biết đâu.
Đức ngạc nhiên hỏi:
– Vậy sao ông nói…
Dũng phì cười cắt ngang:
– Đoán thôi, không ngờ lại trúng chóc.
Đức phì cười:
– Qủy sứ…
Dũng chợt hỏi một câu mà anh vừa sực nhớ ra:
– Ê, vậy sao bữa đó mày không nghĩ tao và Khánh là một cặp vậy?
Đức ngạc nhiên:
– Bữa nào?
Dũng nhăn nhó:
– Bữa mình ăn kem trong Màu Hồng đó, cách đây vài bữa chứ mấy.
Đức sực nhớ đến lúc đó, anh mỉm cười giải thích:
– À, tao tưởng mấy đứa thích đàn ông thì phải ẻo lả, lượn lẹo dữ lắm, nói năng thì thánh thót như chim kìa. Lúc đó tao nhìn tới nhìn lui tụi bay đâu có thấy giống, đàn ông lắm mà.
Dũng không nín được cười, anh cười như muốn rớt ly bia trên tay xuống sàn.
– Trời à, loại đó thì ít lắm, ‘loại’ như tụi tao đây mới nhiều.
Đức nhún vai:
– Thì tao đâu có biết. Ở ngoài đó tao chỉ biết có mấy đứa như vậy thôi, nên tao nghĩ là không có ai… um… giống tao.
Dũng cố nín cười, anh ra sức giảng giải:
– Loại đó ‘lộ’ lắm rồi, ai chẳng biết. Còn như tao và mày thì nhiều lắm, nhưng khó mà phát hiện được, hiểu không? Thành phố này ‘gay’ nhiều lắm, nó ở xung quanh mày đầy dẫy mà mày không biết đó thôi.
Đức nghĩ đến Thanh mà phì cười:
– Ờ phải, có khi ở ngay trước mặt mình.
Dũng bật cười ha hả nói:
– Nào, cạn ly cho mối tình của ông.
Ở phía góc đàng này, Khánh nâng ly cùng Mai cười nói vui vẻ.
– Em biết không, em coi tụi anh là bạn thì anh vui lắm, ít người chịu chấp nhận mấy… chuyện này.
Mai vẫn hồn nhiên đáp:
– Trong mắt các anh thì em có lẽ còn quá trẻ để suy nghĩ tường tận về những chuyện như thế này. Nhưng mà đừng tưởng một đứa con gái mới 18 tuổi thì không hiểu biết suy nghĩ gì nhé. Cuộc đời con người ngắn ngủi lắm, anh sống vô lo chỉ có 20 năm, anh tìm kiếm và yêu ở 20 năm tiếp theo, còn lại 20 năm cuối đời thì anh chỉ còn là một cái máy. Vậy tại sao mình không sống theo thật bản chất của mình, phải không anh?