Cả đám kêu trời. Thanh dơ tay đánh vào Đức túi bụi:
– Đồ lẳng lơ,…
Đức cười hềnh hệch ghì chặt lấy Thanh không đáp. Khánh nói tiếp:
– Theo tao nghe kể thì thằng ‘Tây’ và thằng ‘Tàu’ đó quen nhau là vì tụi nó tắm chung với nhau.
Cả đám lại ồ lên ngạc nhiên. Khánh tiếp tục:
– Bởi người Hoa bấy giờ phong kiến lắm, kể cả nam với nam chưa hề ‘thấy’ lẫn nhau bao giờ cho nên việc hắn bị ‘hấp dẫn’ bởi thằng Tây đó thì có gì lạ?
Đức gật gù vẻ khoái chí, tủm tỉm cười miết. Khánh tóm lấy cái gối quăng thẳng vào mặt Đức rồi phì cười nói:
– Đồ dâm tặc… nói là nghĩ ngay đến ‘cái đó’ liền à̀…
Đức phì cười đáp:
– Thì dĩ nhiên rồi, Tây và Ta thì ‘chênh lệch’ lắm…
Thanh nổi quạo nghiến răng nói:
– Anh thấy hồi nào hả? Khai mau?
Đức không nhịn nổi cười, đành huơ tay thanh minh:
– Trời ơi, trên Internet thiếu gì hình…
Thy mỉm cười hỏi Hào:
– Rồi sao nữa?
Hào lấy lại bình tĩnh rồi kể tiếp:
– Sau đó vì cớ gì đó chuyện bị lộ ra ngoài, bọn thái giám trong cung làm rầm rộ đến tai của Từ Hy, bà ta vốn không ưa người Tây phương mà, nên viện cớ bắt tội anh chàng Tây nọ và viên quan võ. Biết chuyện đã lộ tẩy, hai người tối hôm đó khăn gói bỏ trốn, nhưng nửa đường bị bọn sát thủ của Từ Hy vây bắt.
Đức nhìn Hào say sưa, thấy Hào ngừng lại thì sốt ruột la làng lên:
– Đang hay sao ngừng vậy? Sao nữa?
Thy mỉm cười nói:
– Sao mà giống phim kiếm hiệp vậy?
Hào gật gù đáp:
– Thì truyền thuyết sao tao nói vậy thôi.
Rồi anh kể tiếp:
– Viên quan võ đó đành hy sinh cản đường cho người yêu của mình chạy thoát thân. Anh chàng người Tây không đành bỏ người yêu nên không chịu đi. Viên quan võ đó bèn cho tay vào túi rút đại ra một lá bài trong bộ bài mà thằng Tây đã tặng anh. Lá bài đó chính là ‘con Bồi cơ’ giống như vầy đây.
Thy bất giác ngắm nghía những nét khắc mô phỏng hoàn toàn giống với một lá bài Tây bình thường. Rồi anh cất tiếng hỏi:
– Vậy cái hột quẹt này có liên quan gì lá bài đó?
Khánh mỉm cười đáp:
– Đừng nóng, chuyện còn dài lắm.
Hào tiếp tục kể:
– Con bài đó ướt đẫm máu trong tay viên quan võ. Anh đưa người yêu mình giữ lấy rồi nói anh ta nhất định tìm gặp để lấy lại quân bài đó dù sống hay chết. Rồi anh ta lại lăn xả vào chiến đấu, cuối cùng bị chém chết. Thằng Tây bị áp giải về triều, nhưng anh ta xin được chôn người yêu của mình tại đó trước. Bọn sát thủ cũng không biết tiếng Tây nên không thể tranh cãi với anh ta nên cho anh ta chôn người yêu mình. Đâu ngờ khi chôn xong người yêu, anh ta đập đầu vào tảng đá lấp mộ mà tự tử, trên tay vẫn nắm chặt quân bài đẫm máu.
Thy chưng hửng nhìn Hào như không tin vào tai mình. Còn Đức thì quấn chặt lấy vòng tay của Thanh như mong được sự che chở. Không khí tự động ngột ngạt hẳn lên. Hào vẫn điềm nhiên kể tiếp:
– Tụi sát thủ cốt ý là hạ sát viên quan trẻ nọ, còn thằng Tây là đi sứ không thể chết được. Bọn nó không biết làm sao, bèn lục lọi lấy hết đồ đạc trong người thằng Tây nọ, kể cả lá bài máu đó rồi quăng xác thằng Tây xuống vực gần đó. Xong chuyện bọn nó biến mất, không dám về cung phúc mệnh Từ Hy bởi vì biết rằng sẽ bị bà ta xử tử.
Đức cau mặt đáp:
– Tại sao?
Hào thở dài nói:
– Tao đã nói thằng Tây là sứ giả mà. Sứ giả chết trên đất khách là chuyện lớn, ảnh hưởng ban giao hai nước đó, có khi dẫn đến chiến tranh liên miên là vì vậy.
Đức trố mắt nhìn Hào:
– Woo… rồi sao nữa?
Hào phì cười đáp:
– Thì tao phải nhớ đã chứ, chuyện này tao nghe lâu rồi mà…
Khánh mỉm cười nói:
– Vậy để tao kể tiếp cho… Sau đó vài ngày, người ta phát hiện ra tung tích bọn sát thủ đó. Nhưng tụi nó đều bị chết cứng hết. Xác đứa nào cũng bị trợn mắt như muốn lòi cả ra ngòai, miệng thì há hốc ra, chân tay co quắp lại. Vết thương duy nhất là một vết cắt sâu ở cổ, đứa nào cũng bị y chang như vậy.
Đức nghe mà sởn tóc gáy, anh nép vào Thanh trong khi miệng thì cố làm ra vẻ bạo dạn hỏi:
– Làm gì trùng hợp ly kỳ vậy?
Thy chỉ mỉm cười không có ý kiến gì. Thanh ôm cứng lấy Đức, gục đầu vào vai anh mà nói:
– Có khi nào… bị ma ám không?
Khánh gật gù nói:
– Lúc đó chưa rõ, nhưng thằng thủ lĩnh khi chết vẫn nắm chặt lá bài đó không buôn. Bọn lính đến mang đám xác đó về triều phúc mệnh Từ Hy. Từ Hy lấy làm lạ vì tên đầu lĩnh đó có vẽ như sợ hãi nhất, hai mắt hắn trợn ngược, tụ máu bầm đỏ ngầu cả tròng. Lại nữa, dù có cạy tay hắn thế nào cũng không lấy được lá bài đó ra. Cuối cùng tụi bay biết phải làm sao ko?
Thanh chép miệng đáp:
– Dễ òm,…
Khánh ngạc nhiên nhìn Thanh hỏi:
– Sao?
Thanh mỉm cười đáp:
– Lấy xà bông là xong ngay.
Cả đám cừơi rần lên vui vẻ, không thấy khó thở như trước nữa. Thy cười sặc sụa nói:
– Thời đó làm gì có xà bông ông ơi?
Thanh tiu ngỉu đáp:
– Vậy thì sao lấy được?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Chặt tay!
Thy, Thanh và Đức giật bắn mình. Trong phút chốc không ai nói được lời nào. Cuối cùng Đức cũng phải mở miệng nói:
– Rồi sau đó?
Khánh bèn kể tiếp:
– Từ Hy lấy đó làm vật chứng cũng như những thứ của anh chàng Tây nọ được tìm thấy trong người bọn sát thủ. Rồi bà ta xử lý gì đó mà ếm nhẹm được chuyện này. Riêng lá bài hãy còn đọng vết máu khô trên đó, bà ta sai người đem rửa thật sạch. Nhưng sau đó lại quên khuấy đi mất lá bài đó nên tung tích lá bài đó không rõ. Sau đó vài năm, người ta bỗng phát hiện một xác chết của một tên công tử con vị quan thuộc trấn nào đó. Tên này bộ dạng khi chết cũng là hoảng sợ, cũng bị rạch đứt cổ và trên tay hắn cũng nắm chặt con bài Tây đẫm máu ngày xưa…
Đức cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, anh xanh mặt nhìn Thanh. Thì ra Thanh cũng có phần can đảm hơn anh, vẻ mặt Thanh vẫn tự nhiên, có điều Đức cảm thấy tim Thanh đập nhanh hơn. Thy cũng vẫn ngồi đó mỉm cười lắng nghe tiếp câu chuyện.
– Lá bài đó được lấy làm vật chứng, không hiểu vì sao con bài đó lọt ra khỏi cung cấm. Không ai biết chuyện đằng sau lá bài đó. Thằng công tử vì sao có nó cũng không ai biết. Viên công sai đem lá bài về nhà để nghiên cứu, khi anh soi nó trước ngọn đèn dầu thì cũng là lúc anh ta đã gặp… ma!
Đức buộc miệng thốt lên:
– Sao linh vậy?
Khánh gật đầu kể tiếp:
– Con ma đó chính là viên quan trẻ nọ. Đầu tóc rối bù, quần áo sốc xếch, rách tả tơi, mặt mũi xanh sao, nhợt nhạt, khắp người anh ta rỉ máu tươi lênh láng. Anh ta lê thanh kiếm ngày xưa tạo thành tiếng loẹt xoẹt trên mặt đất từ từ tiến tới… Viên công sai đó hoảng sợ, anh ta tính bỏ chạy nhưng không chạy nổi. Khi con ma đến gần thì viên công sai đó nhận ra anh ta và kêu tên anh ta xin tha mạng. Viên quan trẻ đó cũng nhận ra là bạn của mình nên đã kêu oán và nhờ người này tìm dùm anh ta người yêu của mình. Viên công sai hứa sẽ giúp anh ta, và hỏi anh ta tại sao phải giết những người cầm trong tay quân bài này. Tụi bay biết tại sao không?