VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Thy há hốc mồm kinh ngạc:
– Mày giỡn à? Còn thằng Khánh thì sao, giải thích sao đây? Còn gia đình mày nữa?

Dũng vẫn điềm nhiên:
– Thì đành nói là…

Rồi anh nín bặt, anh không tìm được lý do gì để nói dối Khánh. Ly lạnh lùng nói:
– Anh có chịu em cũng chẳng chịu. Để nó sống không cha còn hơn có người cha như vậy.

Dũng ngơ ngác nhìn Ly hỏi:
– Như vậy là sao?

Ly rơm rớm nước mắt:
– Là đàn ông mà không giống đàn ông,… cho nó ở với anh để sau này nó… ‘giống’ anh à? Không có chuyện đó đâu…!

Rồi cô đứng dậy bỏ đi một mạch. Dũng cắn răng chịu đựng câu nói cay đắng của Ly. Anh biết anh đau lòng một, Ly còn đau lòng gấp mười lần anh. Lần này cô ra đi là sẽ mãi mãi, không bao giờ anh được gặp con, gặp cô nữa.

Thấy Dũng bất động ngồi nhìn theo bóng dáng Ly biến mất hẳn, Thy chỉ còn biết đưa tay ôm đầu. Bản thân anh cũng không biết nên khuyên Dũng đuổi theo hay ở lại nữa.

* * *

Dũng bước vào phòng lơ đãng nhìn mọi người, theo sau là Thy đưa mắt nhìn mọi người khẽ lắc đầu ngụ ý để mọi người đừng hỏi han gì Dũng cả. Dũng âu yếm nhìn Khánh rồi anh lại nhắm mắt gục xuống cạnh giường. Thanh vỗ về Dũng nhưng anh không biết kiếm câu nào an ủi. Thy liếc nhìn đồng hồ nhỏ nhẹ nói:
– Sắp tỉnh rồi đó, tao đi mua đồ ăn trưa cho tụi bay nghe?

Nhưng cả đám chẳng đứa nào buồn phản ứng. Tất cả vẫn đổ dồn về phía Khánh đang nằm bất động trên giường.
– Thôi vậy để tao mua cho Khánh, nó cần ăn.

Dũng dặn với theo:
– Mua vài hộp sữa dùm tao.

Thy phẩy tay bước ra cửa:
– Yên tâm đi.

Dũng siết chặt lấy tay Khánh, anh nhìn lướt qua khuôn mặt khôi ngô của người yêu. Đôi mắt nhắm nghiền vô thức, khuôn mặt hồng hào đầy sức sống ngày hôm qua đã trắng bệch ra, đôi môi đỏ hồng luôn tươi đã lợt lạt, khô khốc vô hồn. Nhưng dưới đôi mắt Dũng, Khánh vẫn đẹp như ngày nào, vẫn luôn là thiên thần của anh. Anh say sưa ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần ấy, đôi mắt đang nhắm nghiền vô thức ấy và chờ đợi từng giây không chớp mắt.

Khánh khẽ hé mở mắt ra, anh chớp mắt nhì rõ từ khuôn mặt thân quen đang nhìn anh mỉm cười ấm áp. Dũng nhìn Khánh trìu mến nói:
– Chúc mừng em đã trở về.

Khánh lại một lần nữa nhận ra mình đang nằm ở bệnh viện, một căn phòng cũng chẳng khác gì mùa Noel năm cũ. Không hiểu sao anh và Dũng cùng nhìn nhau rồi cả hai bật cười khanh khách. Mọi người nhìn nhau không hiểu được chuyện gì, Thanh vội sờ trán Khánh nói:
– Không lẽ nó bị đập đầu sao?

Dũng phì cười, anh gạt tay Thanh ra rồi nói:
– Không phải, chỉ là một sự trùng hợp thôi.

Khánh cũng đỏ mặt nói:
– Ờ phải, một năm rồi, có duyên thật…

Dũng khẽ bịt miệng Khánh không để anh nói hết câu:
– Bậy bạ… không được nói nữa.

Nhìn đôi chim câu đang âu yếm nhau mà mọi người mỉm cười trong hạnh phúc. Thanh ôm chặt lấy Đức bằng tất cả sức lực của anh, còn Mai thì đưa tay quệt dòng nước mắt, cô khóc vì cảm thấy hạnh phúc cho đôi bạn trẻ kia.

Thy đã mua nước về, tay hắn xách một bịch nylon to đùng đứng tựa cửa ra vào từ khi nào mà mọi người không hay. Bấy giờ hắn mới lên tiếng:

– Khoan, hai đứa bay dừng lại một chút… có đứa nào nói cho tao biết là chuyện gì mà vui dữ vậy không?

Vừa nói hắn vừa lôi ra hai lon sữa bò, một hộp nhựa được bọc giấy kĩ mà theo Đức nghĩ đó là cháo, rồi sau đó là gần một chục trái cam, quýt đầy nhóc.

Khánh đỏ mặt nhìn Dũng, Dũng mỉm cười siết chặt tay anh rồi quay sang Thy giải thích:
– Noel năm ngoái Khánh cũng nằm viện ở đây, cũng như thế này…

Mọi người ồ lên một tiếng, Thy tiếp luôn:
– … vậy thôi sao?

Dũng ấp úng:
– um… lần đó Khánh nói… um… yêu tao!

Cả đám bật cười vui vẻ làm Khánh sượng chín cả mặt. Thy châm chọc:
– Coi bộ tụi bay muốn vào đây để ăn mừng kỉ niệm một năm à?

Dũng phì cười:
– Thằng qủy… dẹp cái miệng mày đi.

Anh nhận ra mình siết chặt tay Khánh quá khiến anh đang nhăn nhó. Dũng giật mình vội buông lỏng tay:
– Ồ, xin lỗi… đau không?

Khánh nhăn nhó gật đầu. Dũng nhẹ cốc một cái vào trán Khánh nhỏ nhẹ nói:
– Đồ khờ,… sau này không được vậy nữa nghe không?

Khánh chỉ khẽ ừ hữ không đáp. Anh đưa cánh tay mình lên ngắm nghía. Khác với năm trước, lần này nó chỉ được quấn băng dày cộm vòng quanh cổ tay anh. Anh thử cục cựa cổ tay nhưng đã vội nhăm mặt, hình như nó hãy còn đau lắm. Bên tai anh, Dũng khẽ rên rỉ:
– Em đau một còn anh đau gấp trăm lần đây nè,… làm ơn sau này đừng vậy nữa… anh xin em đó!

VN88

Viết một bình luận