Thy thì không lấy gì làm lạ lắm, bởi anh đã tập cho Khánh hát bài này từ mấy hôm trước rồi, Có điều Thanh, Đức và Hào thì Khánh yêu cầu để bật mí vào phút chót nên cả bọn cứ tròn xoe mắt nhìn Khánh miết.
Chợt Khánh ngưng bặt. Tay anh buông thõng đánh rớt chiếc micro xuống sàn gây một tiếng kêu lùng bùng khủng khiếp từ mấy chiếc loa. Mọi người đổ dồn về phía Khánh để xem chuyện gì xảy ra. Khánh đứng như chết trân tại chỗ, từ khóe mắt anh hai hàng nước mắt tuôn ra, trong khi anh vẫn trân trối nhìn về phía trước.
Cả đám đổ dồn về phía ấy để xem có chuyện gì xảy ra. Chẳng có gì, chẳng có gì khác lạ ngoài một chàng thanh niên to cao, trắng trẻo. Khuôn mặt chữ điền điển trai, với những nét hằn rõ của đường râu quai nón. Người đó đang nhìn Khánh mà mĩm cười thật hạnh phúc. Cả đám đông xì xào không biết nhân vật này từ đâu xuất hiện. Chỉ riêng bọn Thy thì biết, cả đám quay sang nhìn nhau. Chẳng những bọn họ biết mà còn là biết rất rõ! Đó là người mà Khánh mong đợi…
Dũng từ tốn bước chậm rãi vừa lách mọi người vừa tiến về phía Khánh. Cả đám đông cũng lặng lẽ tách rời thành con đường để Dũng tiến lên sân khấu. Dũng cũng chẳng buồn để ý đến những chuyện ấy, anh cũng không màng đến xung quanh mình có ai nữa. Anh chỉ thấy người yêu mình đang đứng đó, đang khóc, đang chờ anh như những gì mà anh vừa được nghe thấy. Bài hát đã làm anh cảm động, anh không thể kìm chế được mình nữa. Anh bước lên bục nhìn Khánh thật lâu, thật âu yếm. Khánh run run đưa tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt Dũng. Đó là thật! Khuôn mặt thật, con người thật, nước mắt cũng là thật. Dũng mĩm cười trong nước mắt, anh nắm lấy bàn tay ấy của Khánh mà áp vào mặt mình. Khánh run run giọng:
– Là thật… anh… về thật sao?
Dũng khẽ mỉm cười, anh gật đầu:
– Thật…anh đã về…
Khánh vui mừng, anh khẽ đưa tay vuốt lấy khuôn mặt Dũng, rồi khẽ nói:
– Anh đã lớn… anh lớn thật rồi…
Dũng dụi mặt mình vào tay người yêu đáp:
– Phải,… anh đã già rồi…
Khánh bật khóc, anh lắc đầu:
– Không,… anh không già… Dũng của em không bao giờ già…
Rồi anh ôm chầm lấy Dũng mà khóc nức nở.
Hào thở dài ngao ngán. Không hiểu sao mấy bữa nay anh chẳng muốn làm gì nữa. Suốt ngày cứ ngồi thừ ra, anh đã tương tư mất rồi. Khánh và Dũng đã trở lại với nhau, điều gì đến rồi cũng sẽ đến… thế là hết, anh đã để mất người anh yêu…
Thy nom bộ dạng Hào mà anh cũng phát ngán:
– Nè, ông cụ… thất tình thì đi vô trong đi, đừng ngồi đây “ám” quán xá người ta, mất công tối nay toàn mấy “chị em” thất tình vô thì có nước dẹp tiệm sớm…
Hào chỉ khẽ nhếch mép trước câu nói châm chọc của Thy. Anh chẳng buồn động đậy, chỉ ngó vào khoảng không trước mặt mà suy nghĩ mông lung…
Chợt Thy cất tiếng nói:
– Kìa, người mày không mong đợi đã tới…
Hào giật mình đưa mắt nhìn, Dũng đã xuất hiện ngay ngưỡng cửa, anh chưa vô đến nơi đã vội hỏi:
– Có Khánh ở đây không?
Thy tròn mắt đáp:
– Không phải ở chỗ mày sao?
Dũng nôn nóng nói:
– Tao hỏi thiệt đó,…
Thy nhún vai đáp:
– Sáng giờ không có, sao không gọi cho nó đi?
Dũng đáp:
– Gọi rồi, nhưng nó không nhấc máy
Hào nôn nóng ngước nhìn Dũng. Thy lộ vẻ quan tâm hỏi:
– Tụi mày gây nhau nữa hả?
Dũng gục gặc đầu nói:
– Ờ, không hẳn…
Hào buộc miệng nói:
– Không hẳn là sao?
Dũng nhăn nhó đáp:
– ờ… thật ra tụi tao vẫn chưa nói chuyện nghiêm chỉnh được với nhau…
Cả Thy và Hào đều chưng hửng:
– Hả?
Hào khịt mũi nói:
– Cả tuần rồi mà chưa nói chuyện được hả?
Thy mỉm cười nói:
– Thôi đừng trách nó, có lẽ mày về làm nó bất ngờ quá nên nó nhất thời đang bối rối đó thôi.
Dũng gật gù đáp:
– Ừ, tao cũng nghĩ vậy…
Hào cau mặt đáp:
– Thiệt ra, mày có nghĩ là mày đang làm nó tránh mặt mày không?
Dũng ngơ ngác nhìn Hào hỏi:
– Tránh mặt?
Thy vội gặt phắt đi:
– Thôi đi Hào!
Hào vẫn không chịu thôi:
– Mày hiểu mà,… tao không biết mày về đây để làm gì nữa?
Dũng trân trối nhìn Hào. Lời nói của Hào càng làm anh khó hiểu. Thy vẫn kiên nhẫn cắt ngang Hào:
– Thôi mà… nó ham chơi với bạn bè thôi, có gì đâu… bỏ đi Hào…
Hào vẫn bỏ ngoài tai, anh đáp:
– Mày đã có mọi thứ… mày còn về đây để làm gì? Sửa chữa sai lầm của mày gây ra sao?
Thy vội nạt:
– Im đi Hào!
Hào càng nổi nóng hơn:
– Sao tao phải im… bộ không đúng sao? Chỗ này đã từ lâu không còn thuộc về mày nữa, mày trở về làm gì? Mày thấy không? Nó làm vậy chính là câu trả lời tốt nhất cho mày đó…!
Dũng chỉ khẽ đưa mắt nhìn Hào rồi anh bước ra cửa mà không nói một lời nào.
Thy gọi với theo nhưng Dũng vẫn cứ lầm lũi đi. Thy trừng mắt nhìn Hào:
– Sao mày lãng xẹt vậy?
Hào cau mặt đáp:
– Tao thích vậy… được không?