VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Khánh bật cười ngặt ngẽo, anh la làng:
– Thôi em không dám, buông em ra… nè… sắp tới giờ rồi… ê… dừng lại đi…

Reeengg Reeenggg….. Reenngggg…

Dũng làu bàu buông Khánh ra, thấy bộ dạng ấy Khánh vẫn không nín được cười. Dũng vừa chọc lét Khánh vừahỏi:
– Cười cái gì, hả, bồ tới rồi phải không?

Khánh cười khúc khích, anh chồm dậy:
– Ra mở cửa đi, để nó chờ lát nó chửi cho mà nghe.

Dũng hôn Khánh một cái thật nhanh rồi nguýt mắt:
– Gì đây, sợ nó đợi không nổi à?

Khánh bĩu môi:
– Khùng quá,… ra mở cửa đi…

Dũng cười ha hả, anh nhổm dậy mặc vội quần áo rồi chạy ra khỏi phòng

Dũng tất bật chạy xuống cầu thang, anh nghe thấy tiếng réo í ới của thằng Thy y như là nó sắp phá cửa nhà anh đến nơi vậy. Dũng hổn hển xoay mở cái cổng nặng nề cho Thy dắt xe vào, theo sau hắn là một cô bé trông khá xinh xắn. Thy nhìn quần áo xốc xếch của Dũng nhăn nhó hỏi:
– Tụi bay đang ‘bận’ gì sao mà lâu thế? Tao tính leo rào vào đó.

Dũng phì cười:
– Dẹp cái miệng mày đi.

Thy cười ha hả:
– Vậy là đúng rồi à? Sorry… nhá.

Dũng bật cười vui vẻ, anh chỉ cô bé mới bước vào:
– Ai vậy? Bồ mày à?

Cô bé đó nở một nụ cười tươi tắn khoe hai cái răng khểnh thật duyên:
– Dạ, em tên Mai.

Thy quàng vai cô bé nói thêm vào:
– Và là vợ sắp cưới của tao.

Mai đỏ mặt đấm Thy thùm thụp:
– Ai làm vợ anh?

Dũng vội xua tay:
– Thôi thôi hai bé, vào trong nhà đi.

Thy cười ha hả lôi tuốt Mai vô trong nhà mà không đợi Dũng dẫn đường. Căn nhà này anh đã đến vài lần nên chẳng có gì là lạ.

Dũng lắc đầu, anh mỉm cười cho đôi tình nhân trẻ này. Anh cúi nhìn rồi sửa lại quần áo của mình cho ngay ngắn lại, chưa kịp bước vào thì anh lại nghe tiếng chuông cửa, Dũng quay trở lại mở cửa. Thì ra đó là Đức, theo sau là một anh chàng cao to lực lưỡng, nước da rán nắng, tóc cũng để hai mái như anh, nhưng dài hơn một chút và nhuộm màu vàng chanh óng vài cọng trông rất sành điệu.

Dũng niềm nở:
– A, chào. Vô nhà đi.

Đức mỉm cười, anh bước vô, theo sau anh là Thanh dắt xe vào.
– Đây là Thanh, em họ của tôi.

Thanh gật đầu, anh đưa tay bắt tay Dũng:
– Chào.

Dũng dẫn hai người mới đến vào trong phòng khách. Thy ồ lên phấn khỏi:
– Ồ,… coi ai tới kìa…

Đức sượng sùng đáp:
– Xin lỗi, tôi tới trễ…

Khánh vui vẻ nói:
– Không sao, đêm còn dài mà.

Cả đám cười ồ lên. Dũng tiến về phía Khánh, ngồi xuống tay ghế bên cạnh anh.

Thy bèn la làng:
– Hey,… chỗ đó là của tao mà.

Khánh bĩu môi:
– Vậy sao?

Dũng bật cười:
– Xin lỗi nhé, tao mượn một tí.

Thy phì cười:
– Nhớ trả lại nghen.

Cả đám lại được một trận cười vui vẻ.

Khánh ngạc nhiên khi thấy cô bé duy nhất trong bọn anh cũng đang cười. Anh đưa mắt nhìn Thy dò hỏi. Hiểu ý anh, Thy giảng giải:
– Bà xã tương lai của tao, tên Mai, nó biết chuyện tụi bay hết rồi, không có gì đâu.

Dũng mỉm cười nhìn Mai:
– Ờ, em nghĩ sao mấy chuyện như vậy hả Mai?

Mai quàng tay qua vai Thy rồi lắc đầu:
– Em nghĩ cũng vui đó chứ, phải không anh?

Thy mỉm cười:
– Phải,… vậy để mai anh đi kiếm đàn ông nhé?

Mai giãy nảy lên:
– Thử xem…

Cả bọn phì cừơi ngặt ngẽo. Đức quay sang hỏi Dũng:
– Nè, nhà ông không có ai nữa sao?

VN88

Viết một bình luận