Mẹ anh vội đỡ lời thay anh:
– Đó là bí mật của anh Hai, chỉ mình con biết thôi, nếu con nói ra thì anh đó sẽ giận không chơi với anh Hai nữa đó.
Thằng bé gật gù:
– Vậy thì con không nói ai biết đâu.
Khánh nghe nó phụng phịu mà bật cười vui vẻ, cả mẹ anh cũng thế. Anh thở phào nhẹ nhõm. Từ nay anh có thể sống thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn rồi, không còn nỗi lo canh cánh bên lòng như trước nữa. Con người anh cảm thấy khoang khoái, tự tin hơn bao giờ hết, sức sống của tuổi trẻ đang trỗi dậy trong anh thật mãnh liệt.
Tút… tút… tút…
– Thật đáng ghét, khi cần thiết thì lúc nào máy cũng bận…
Khánh càu nhàu rồi hộc tốc lao ra khỏi nhà.
Reennggg… reenggg… … … reennggg… reenggg…
Phải đợi hồi lâu dì Ba mới tất bật chạy ra mở cửa chào Khánh.
– A, Khánh hả? Dũng nó ở trên lầu đó con.
Khánh mỉm cười chào dì rồi chạy như bay lên phòng Dũng. Anh lao vô phòng ôm chầm lấy Dũng như một cơn lốc khiến cả hai mất đà ngã lăn quay ra đất. Dũng hoảng hồn hét toáng lên:
– Aaahhhhh… đóng cửa phòng lại đã…
Nhưng anh chưa kịp nói hết câu thì Khánh đã lấp lấy môi anh bằng nụ hôn cháy bỏng. Một hồi sau Khánh mới dứt ra, nhìn Dũng đắm đuối nói:
– Chúc mừng em đi…
Dũng phì cười:
– Anh còn đang tưởng có cướp vào nhà, kêu công an bắt em bây giờ chứ ở đó mà chúc mừng…
Khánh cười ha hả đấm vai Dũng thùm thụp. Dũng ôm ghì lấy anh thật chặt âu yếu hỏi:
– Nào, bây giờ có chuyện gì hả bé cưng?
Khánh khẽ rỉ tai anh không giấu nỗi vui mừng:
– Bố, mẹ em đồng ý rồi.
Dũng ngạc nhiên hỏi:
– Đồng ý chuyện gì?
Khánh mỉm cười cốc nhẹ vào trán Dũng:
– Quan hệ của tụi mình chứ còn gì nữa.
Dũng tròn mắt nhìn Khánh, rồi anh nở ra một nụ cười rạng rỡ vui mừng hơn bao giờ hết:
– Thiệt hả? Bố mẹ cho anh lấy em chứ?
Khánh giật mình vội đáp:
– Vậy thì chưa… em chưa nói chuyện đó, nhưng mình cần cho bố mẹ thời gian chứ anh.
Dũng gật gù, anh siết chặt Khánh hơn rồi thở phào nhẹ nhõm như trút gánh nặng ngàn cân:
– Ừ, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Anh yêu em hơn bất cứ cái gì trên đời này, em biết không?
Nói rồi anh khẽ hôn nhẹ Khánh lên cổ. Khánh phì cười:
– Nhột quá… buông em ra…
Dũng vừa gằn giọng lại vừa đẩy Khánh về phía mình:
– Anh không buông… không bao giờ…
Cả hai lại quấn quýt lấy nhau như mới yêu nhau ngày đầu, cảm nhận hạnh phúc đang dâng trào mãnh liệt gần kề.
Thy cau có nói:
– Tụi bay có dẹp cái trò đó trước mặt tao không hả?
Thanh bật cười ha hả, anh buông Đức ra rồi châm chọc:
– Sao hả? Mày ghen tị à?
Thy bĩu môi:
– Tao thèm vào…
Đức nhìn Thy cười giả lả:
– Anh Thy đẹp trai ơi, anh giết em chết mất.
Thy ném miếng bánh anh đang ăn dở vào Đức, phì cười:
– Đồ lẳng lơ, dám cua tao trước mặt bồ mày à.
Mặc cho Thanh cứ thốt ra “hê,.. hê…” tức tối, Đức vẫn chưa chịu thôi:
– Trời ơi, cử chỉ của anh thật là lịch thiệp, trang nhã… em chết vì anh mất thôi…
Nghe cái giọng chua ngoa của Đức mà Thy nhịn không nổi cười. Thanh tức tối ôm ghì lấy Đức bịt miệng anh lại.
– Anh mới nói gì đó, có tin em ‘xử’ anh ngay đây không?
Thy hoảng hốt vội lên tiếng:
– Ê, có khách đó…
Thanh vẫn khăng khăng:
– Mặc kệ…