VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Khánh nhoẻn cười lả lơi:
– Trời, ai dám đánh anh?

Thuận cười đáp:
– Ê, cho đi chung đi.

Toàn quay qua nhìn Thuận hỏi:
– Thiệt không? Thì đi…

Thuận biết mình bị ‘hố’ bèn cười trừ đưa Toàn ra cửa. Vừa đóng cánh cửa lại thì anh đã nghe tiếng Khánh rỉ rả vào tai:
– Bây giờ thì nói em biết, anh biệt hiệu là gì…?

* * *

Rennggg…

Hào nhấc máy đáp:
– Gì vậy cưng?

Khánh bật cười khanh khách, nghe có vẻ say bí tỉ:
– Hì hì, mày tới rước tao nữa được không?

Hào giảy nảy nói:
– Ủa? Tháng trước thằng nào tậu cho mày chiếc Spacy đâu?

Khánh cười trừ:
– Bán m… nó rồi còn đâu. Tao bán kì tao đi Thái Lan chơi đó. Mua cả đống đồ về cho tụi bay còn chửi tao nữa hả?

Hào hoảng hồn:
– Trời đất, thì ra vậy… tao tưởng mày có tiền…

Khánh nhão nhẹt nói:
– Trời ơi cưng ơi là cưng, bán xe này có xe khác mà… vài bữa nữa có chiếc khác rồi.

Hào cười méo xệch:
– Chiếc gì vậy? Thêm một con mồi nữa sao?

Khánh mỉm cười đáp:
– Chuyện nhỏ, chiếc gì cũng chẳng quan trọng. Tao đang lo một vụ lớn, thành công thì tao có tiền nhiều lắm… thôi mà túm lại mày lên rước tao về, không thôi tụi nó không cho tao về thì chết tao tối nay mất.

Hào mỉm cười đáp gọn:
– Được rồi, mày ở đâu?

Khánh cười đáp:
– Rex. Đến sớm nha, tụi này đông quá, tao phải chuồn thôi.

Hào phì cười:
– Rồi!

Thy dang tay lên trời vẻ hết ý kiến. Hào mỉm cười đáp:
– Không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng…

Thy đáp gọn lỏn:
– Thôi mày đi đón nó đi.

Hào ngạc nhiên hỏi:
– Mày không đi với tao hả?

Thy nhún vai:
– Thôi, gặp nó với bộ dạng như vậy mắc công ngứa mắt, tao ‘đập’ nó tại chỗ thì tùm lum chuyện…

Hào cười hềnh hệch:
– Cái thằng chỉ được cái lỗ mãng.

Đoạn anh bước ra lấy xe phóng vút đi. Khánh cười tươi rói như mọi khi vẫy tay ngoắc Hào lại. Lần này chẳng có ai theo Khánh tiễn cả. Hào nở nụ cười, anh chờ Khánh leo lên xe rồi phóng đi. Khánh cười khanh khách nói:
– Trời ơi, lũ đần độn đó quả thật là biến thái. Nó rủ tao chơi ‘hội đồng’ đó mày.

Hào phì cười đáp:
– Có sao?

Khánh chép miệng:
– Tao có cảm giác không ổn. Hì… hì… không chơi.

Hào cười sặc sụa:
– Mày cũng sợ sao?

Khánh lạnh lùng đáp:
– Sợ đ… gì, cùng lắm là chết thôi. Nhưng tao chưa chết được!

Hào ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy?

Khánh im lặng không đáp. Rồi anh lảng sang chuyện khác:
– Ê, ghé quán chè kia ăn đi. Lâu rồi tao không ăn chè.

Hào bất đắc dĩ ghé vô quán chè xập xệ bên lề đường. Chỉ có vài chiếc bàn gỗ xiêu vẹo và vài cái ghế đẩu chỏng chơ trên vỉa hè. Chỉ vài cặp đang ngồi vửa ăn chè vừa thủ thỉ với nhau mà cười giòn giã. Hào nhăn nhó nói:
– Mày muốn ăn chè tao chở mày đi chỗ khác ăn, sao ngồi ở đây chi?

Khánh cười xòa, anh dang chân kéo ghế rồi ấn Hào ngồi xuống. Hào bất đắc dĩ phải ngồi rồi Khánh ngồi xuống đối diện với anh đáp:
– ăn mấy chỗ sang trọng đó hoài mày không thấy khó chịu sao?

Hào nhún vai đáp:
– Tao thấy đâu có gì không ổn? Còn mấy chỗ này thì không ổn thật đó…

Khánh mỉm cười nói:
– Nè, mày thấy bữa nay tao sao?

Hào ngẩn người nín khe. Khánh phì cười đáp:
– Mày nghĩ đi đâu vậy? Thôi để tao nói luôn cho rồi… tao ăn mặc như một con công mà ngồi mấy quán như vầy thì nhìn chướng thiệt. Nhưng mà tao thích vậy, ở đâu có món ngon thì tao ghé ăn, chả câu nệ chuyện quán xá đâu…

Hào gật gù không nói gì. Khánh bèn âu yếm quàng tay ôm gọn lấy Hào rỉ rả:
– Sao vậy cưng bé bỏng? Có tâm sự hả?

Hào phì cười đáp:
– Mày kinh tởm quá…

Khánh cũng cười ngặt nghẽo:
– Chưa bằng cái thằng Tây lúc nãy đâu… oh, you’re so handsome man… I’m very glad to meet you here… from now on, coz’ you… I can go to the end of the world…

Hào phì cười ngặt nghẽo hỏi:
– Thằng đó hợp với mày đó.

Khánh dưng dưng lườm Hào đáp:
– Hợp con khỉ khô, ‘sến’ bà cố luôn…

Hào vẫn không nhịn được cười nói:
– Thì mày cũng theo tông sến mà…

Khánh dửng dưng đáp:
– Phải, lúc trước thôi. M… kiếp Việt Nam sến nghe còn được, Tây mà sến thì tao mới nghe lần đầu tiên thôi.

Hào bèn đáp:
– Rồi mày trả lời nó sao?

Khánh phì cười đáp:
– Tao hả… “Really? Will you stay there…?”

Hào và Khánh không nhịn nổi phá lên cười.

Ai   cũng   nói trời   tháng 7 mưa dầm   phải biết. Thế   nhưng chiều nay chẳng   có   lấy một   hạt.   Cái không   khí   âm   ẩm, u   ám đã kéo   dài từ   suốt buổi trưa   đến giờ, vậy   mà   vẫn không mưa nổi.   Cảm đám   bạn   cùng nhồi   nhét vô   phòng   của   Hào chật   ních.   Cũng đã   lâu rồi   cả bọn mới được một bữa gặp mặt nhau đông đủ   như vầy.

– Dạo này có gì mới không Khánh?

Khánh ợm ờ đáp:
– Ờ, có bạn mới… giàu sụ…

Thy hấp háy mắt:
– Quen trong ‘hộp’ hả?

Khánh nhếch mép đáp:
– Ờ,… mấy bữa trước tình cờ gặp rồi tự nhiên rủ tao đi khách sạn với nó.

VN88

Viết một bình luận