Khánh đờ mặt ra, anh gật đầu lia lịa trong khi mắt vẫn dán chặt vào Ly cứ như là nhìn một sinh vật từ ngoài hành tinh rớt xuống nhà anh. Ly ngó thấy bộ dạng khổ sở của anh mà nhịn không nổi cười:
– Gì vậy? Người ta đang buồn mà… không biết dỗ con gái gì hết chỉ biết ngồi đó nhìn thôi à.
Khánh nghe vậy lúng túng đỏ mặt. Ly bèn nói:
– Nói đùa thôi mà…
Nghe thế Khánh mới dám ngó lại Ly. Bây giờ Ly mới nhoẻn một nụ cười tỉnh rụi:
– Đang làm gì ở nhà thế? Bấm chuông mỏi cả tay mới mở cửa.
Khánh ngạc nhiên trước tình thế thay đổi đến chóng mặt, mới một phút trước đây Ly hãy còn đang khóc nức nở mà bây giờ cô ta đã quay sang trêu anh được rồi.
– Tại học cả đống bài, … ngủ quên nên không nghe thấy.
Ly phì cười:
– Siêng dữ, sao không qua học bài cùng Dũng cho vui?
Khánh đáp:
– Hôm nay Dũng đi đâu á, Khánh gọi không có nhà mà.
Ly chỉ khẽ nhún vai:
– Ly cũng không biết…
Khánh dò hỏi:
– ờ, Ly qua đây… tìm Khánh hả?
Ly nhỏen miệng cười:
– Thì qua đây kiếm Khánh chứ kiếm ai nữa, hỏi lãng nhách. Tay sao rồi?
Vừa nói cô vừa chỉ vào cánh tay được bó bột của anh.
Khánh phì cừơi:
– Cục bột này hơi nặng, nhưng cũng quen rồi. ờ mà có chuyện gì không?
Ly sụ mặt xuống đáp:
– Không biết có phải Ly nhạy cảm quá không, chứ lúc này Ly thấy Dũng làm sao đó.
Khánh nhìn Ly ngẩn người ra không hiểu gì hết. Thấy vậy Ly bèn tức tưởi tuôn ra một tràng:
– Lúc này Dũng cứ tránh mặt Ly, gặp nhau thì chỉ chào hỏi qua loa rồi lật đật chạy biến đâu mất, có cố tìm cũng không gặp. Qua nhà thì dì Ba bảo là đi đâu mất rồi, còn gọi điện thì cũng tương tự như vậy. Không biết là đang làm cái gì nữa, mà cũng không thèm gọi điện thoại cho Ly, nghĩ có tức không. Khánh hay qua học bài chung với Dũng, có thấy gì lạ hay nghe Dũng nói gì về Ly không?… Mà tức thiệt, không coi Ly ra gì hết, không thèm nói gì với Ly mà cũng chẳng tìm Ly nữa chứ… ổng muốn gì đây?
Nói rồi nước mắt cô lại như sắp trực trào ra ngoài. Khánh nín thở nghe Ly nói một mạch, anh cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra. Anh thường xuyên qua ôn bài cùng Dũng suốt thời gian này, nhưng mà quả thật anh không nghe Dũng nhắc nhở gì đến Ly. Dũng và anh càng thân hơn trước, như giữa hai người chỉ có tình bạn hkông hơn không kém. Anh có gắng giữ mình bình tĩnh, giữ khoảng cách giữa anh và Dũng bởi anh không muốn mất đi Dũng một lần nữa. Cho nên, đến bây giờ anh mới lấy làm lạ vì điều Ly vừa nói.
– Hai người giận nhau à?
Ly lắc đầu:
– Không có
Khánh càng lấy làm ngạc nhiên:
– Vậy chắc tại lúc này Dũng lo chuyện gì đó cho nhà thì sao? Đừng có đa nghi quá…
Ly vẫn lắc đầu:
– Không phải đâu, Ly linh tính có chuyện gì đó…
Khánh bèn hỏi:
– Vậy… linh tính bao lâu rồi?
Ly đáp:
– Cũng gần đây thôi, thấy Dũng lạnh lẽo quá.
Khánh thở dài thượt:
– Vậy đi, để tối Khánh gọi hỏi chuyện Dũng ha?
Ly mỉm cười gật đầu:
– Thì Ly qua đây là tính hỏi Khánh chuyện này đó mà. Dũng có… um… nói gì Ly không vậy?