Khánh vẫn khăng khăng kêu gào:
– Con không tin… Dũng ơi… Dũnnngggg…
Dì Ba ra sức ngăn cản Khánh lại, nhưng không được. Anh gạt phắt dì qua một bên làm bà suýt té nhào, rồi anh chồm vội lên cầu thang, mở toang cửa phòng Dũng… Không có ai! Căn phòng vắng lặng như tờ. Khánh điên tiết chạy vù xuống nhà nhìn dì Ba đang hớt hải chạy lên. Anh vừa khóc vừa nài nỉ bà:
– Dì Ba, Dũng đi đâu vậy… nói con biết đi…
Bà chỉ ngập ngừng không đáp. Khánh khuỵu gối xuống hẳn chân bà mà khóc thảm thiết:
– Dì Ba… nói con biết đi… Dũng đâu rồi dì Ba… con năm nỉ dì mà… dì thương con…
Dì Ba vội đưa tay đỡ Khánh đứng lên mà nhẹ nhàng nói:
– Nó đi rồi, vừa về tới là nó bỏ xe đó… um… rồi chạy biến ra ngoài. Dì cũng đâu có biết nó đi đâu. Hay con ở đây chờ đi, lát nó về…
Khánh lắc đầu đáp:
– Không… con phải đi kiếm nó… chừng nào nó về thì dì giữ nó lại dùm con nha dì Ba…
Thấy chuyện có vẻ quan trọng, bà bèn hỏi:
– Sao vậy? Hai đứa bay có chuyện gì?
Khánh lắc đầu không đáp, anh chạy vọt ra cửa rồi biến mất.
Bà Ba lắc đầu buồn bã đóng cánh cổng nhà lại, vừa thở dài vừa nhìn lên mái nhà, nơi đó có một khuôn mặt đang ứa nước mắt dầm dề. Dũng ngó theo cái hình bóng thân thương ấy cho đến tận khi nó mất hút sau màn đêm mới thôi. Anh chỉ muốn lao xuống, đuổi theo ôm chầm lấy Khánh và mặc kệ mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng anh không thể,… mọi điều đều không thể. Dũng ngã ngửa người lên mái nhà, nó hãy còn âm ấm bởi cái nắng của ban ngày hôm đó. Anh ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, lòng mỗi lúc một dịu lại hơn… Ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh sực tỉnh người toát mồ hôi, run run đưa tay móc vội lấy chiếc máy điện thoại trong túi quần ra mà bấm số của thằng Thy:
Reeeennnnggg… Rrreeeenngggg…
Thy hốt hoảng chụp cái ống nghe, luống cuống thế nào lại vuột tay rớt xuống đất cái cạch chói tai.
– Alô, Thy nghe…
Dũng run run cất giọng:
– Tao đây…
Thy vui vẻ đáp:
– Ờ chào, mày làm quái gì mà giờ này gọi tao vậy? Tính chọc má tao chửi tao à?
Dũng phớt lờ câu nói châm biếm của Thy, anh gấp gáp nói:
– Tao có chuyện nhờ mày bây giờ… gấp lắm, giúp tao với…
Thy ngạc nhiên hỏi lại:
– Bây giờ hả? Chuyện gì gấp vậy?
Dũng sụt sịt cố kềm giọng cho cứng lại:
– Đi tìm Khánh dùm tao đi… tao sợ nó làm bậy…
Thy nghe giọng run của Dũng thì hốt hoảng hỏi:
– Mày sao vậy? Mà nó đi đâu? Tụi bay có chuyện gì vậy…?
Dũng cắt ngang:
– Đi kiếm nó dùm tao đi, tao không thể gặp nó nữa… tìm được thì an ủi nó dùm tao… tao gọi cho mày sau… mau lên coi chừng không kịp…
Thy vội hỏi:
– Vậy giờ mày ở đâu?
Dũng thở dài đáp:
– Đừng hỏi nữa,… tóm lại là tao không gặp nó nữa… mày chăm sóc nó dùm tao…
Thy nóng nảy đáp:
– Hê… chuyện này là sao? … alô…??
Dũng đã cúp máy. Thy chưng hửng bỏ máy xuống mà phân vân một lúc. Rồi anh thay vội quần áo chạy ra khỏi nhà.
… An empty street, and empty house.
A whole inside my heart
I’m all alone
The rooms are getting smaller
I wonder how
I wonder why
I wonder where you are
The day we had, the song we sang together…
And all my love
I’m holding on forever
Reaching for a love that seem so far…
Thành phố về khuya đã thưa thớt xe cộ qua lại, đườ̀ng xá dần vắng tanh chỉ còn những ngọn đèn đủ màu từ các bảng hiệu là không hề ngừng chớp tắt. Lời bài hát vẳng vẳng đâu đó theo từng bức chân bồn chồn của Khánh dáo dác tìm kiếm Dũng trong vô vọng. Đôi chân anh mỏi nhừ ra, nhưng anh vẫn không dừng lại. Các quán bar, các quán ăn, những nơi thường đến… dọc con đường Nguyễn Huệ, Lê Lợi, rồi Hàm Nghi, đến cả Hai Bà Trưng anh đều có ghé qua, nhưng vẫn là con số không. Dũng vẫn biệt tăm.