Đức giật mình ngước nhìn người mới lên tiếng trả lời anh. Đó là một chàng trai cao ráo, tóc cắt ngắn chải gọn, đôi chân mày rậm đen kịt rải đều hai bên sống mũi dọc dừa cao cao khỏe khoắn. Đôi mắt đen lay láy, sáng ngời sự kiên nghị pha chút nghịch ngợm của lứa tuổi sinh viên. Khuôn mặt đậm nét nam tính ấy đang mỉm cười với anh, một nụ cười vô cùng thân thiện. Đức vội gật đầu chào, anh nở một nụ cười đáp lại:
– Ờ cám ơn bạn,… um… bạn học khoa nào vậy?
Người đối diện chỉ nhún vai:
– Không có gì. Mình học khoa Máy Tính. Mình tên Khánh.
Đức vui vẻ cười hồ hởi:
– Ồ, vậy là chung nghành à? Mình tên Đức, ờ lính mới…
Khánh gật gù đáp:
– À… hèn gì không kiếm ra chỗ học, ngày đầu tiên đến trường phải không?
Đức ngượng ngùng gật đầu:
– Ừ, thu xếp vào không kịp, trễ hết một tuần rồi.
Khánh mỉm cười trấn an:
– Không sao, cũng chưa có gì quan trọng mà.
Đức ngạc nhiên:
– Ủa, vậy…
Khánh cướp lời luôn:
– Phải rồi, chung lớp…
Đức mừng rỡ:
– Trời, vậy thì chỉ Đức tới lớp dùm đi, đi kiếm nãy giờ mỏi chân quá.
Khánh phì cười:
– Không cần chỉ đâu, nó ngay bên cạnh ông đó.
Đức ngơ ngác nhìn cái gian nhà to đùng, cửa ra vào được sơn đo,̉ cao và rộng gần áp cả đến mái, đủ để cả một chiếc xe tải chui lọt. Bên hông là một dãy khung cửa sổ cũng to kếch xù không kémtrông cứ như là cái nhà để chứa xe sinh viên vậy. Anh liên tưởng đến điều đó cũng không có gì lạ, bởi xung quanh nó được rào bọc bởi hai ba hàng xe máy, xe đạp ngổn ngang, còn dân sinh viên thì đứng lố nhố tụm năm tụm ba chuyện trò, chạy ra chạy vào. Anh đưa tay chỉ vào cái gian nhà ấy mà hỏi vẻ không mấy chắc lắm:
– Cái… cục ấy đó à? Giống cái… kho…
Khánh phá lên cười:
– Ờ phải,… cái chuồng gà đó. Nhưng vào trong đi rồi biết, không đến nỗi tệ đâu.
Đức phì cừơi:
– Ờ hy vọng vậy. Mà tới giờ chưa vậy?
Khánh giơ đồng hồ lên nhìn rồi đáp:
– Còn 15 phút nữa lận, hôm nay được nghỉ tiết đầu mà. Nhưng mà nên vô đó kiếm chỗ mà ngồi, không thôi thì bị dồn ngồi ở hàng chót, khó thấy đường lắm đó.
Đức tròn xoe mắt:
– Không phải xếp chỗ sẵn sao?
Khánh phá lên cười, làm Đức đỏ cả mặt.
– Xin lỗi, không cố ý chọc ông đâu. Nhưng mà học Đại Học rồi, có khác với Phổ Thông chứ, một lớp tới hơn hai trăm người, ai mà quản lý nổi…
Đức vỡ lẽ ra, gật gù đồng ý:
– Ừ phải ha.
Khánh nhún vai:
– Dĩ nhiên là phải rồi, mau vô đi.
Đức gật đầu:
– Ờ cám ơn nha, lát gặp lại.
Nói đoạn anh xoay người đi. Khánh chỉ khẽ nhún mình, anh quay bước định tiến về phía căn tin thì bị một cái vỗ vai làm giật thót mình. Liền theo đó là một giọng cười khanh khách của thằng Thy vang lên.
– Ê nè, ma mới hả? Coi bộ chân ướt chân ráo chui vô đây ha.
Khánh khẽ nhăn mặt không đáp.
– Um… coi bộ cũng được lắm, tướng tá to cao, ngon lành, mặt mũi sáng sủa,…