VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Thanh tiu ngỉu đáp:
– Anh này, người ta đang có hứng mà. Anh có chịu là chồng em không?

Đức xụ mặt đáp:
– Không!

Thanh chưng hửng hỏi:
– Sao vậy?

Đức thản nhiên:
– Mày ngó lại coi, mày còn một con vợ, một đứa nhóc còn ngoe nguẩy trong bụng mẹ nó…

Thanh vội ngắt lời đáp:
– Không có chuyện gì rồi, em đã giải quyết xong mọi chuyện. Bây giờ không còn gì để bàn nữa.

Đức ngẩn người nhìn Thanh không biết nói sao. Thanh thì liếm thoắng nói tiếp:
– Nhìn gì nữa, tất cả những gì anh cần làm là mỉm cười và gật đầu.

Đức cau mày đáp:
– Nhưng mà… còn má…

Thanh đưa tay lên trán mình mà than:
– Trời à, anh có dự định cho má em biết hả? Có nghĩ cũng đừng nghĩ tới nghe chưa. Nếu không thì hai đứa mình ra gầm cầu mà nuôi muỗi!

Đức phì cười đáp:
– Cái thằng, lớn già đầu mà còn như con nít vậy?

Thanh bật cười ha hả:
– Chỉ đối với anh thôi. Đồng ý nghe?

Đức nhoẻn miệng cười đáp:
– Được!

Thanh mừng rơn, nó vòng tay ôm lấy người Đức nhấc bổng lên mà quay thành vòng tròn. Đức cười khanh khách vật Thanh ngã lăn xuống đất.
– Mày.., à em tính hỏi chuyện này bao lâu rồi hả?

Thanh mỉm cười lắc đầu:
– Cũng lâu rồi, không nhớ rõ… nhưng hôm nay mới thực hiện được.

Rồi nó xực nhớ ra bèn cho tay vào túi lôi ra một chiếc hộp tròn gỗ đen bóng. Nó mở hộp ra và Đức có thể thấy bên trong là hai chiếc lắc mỏng bằng bạch kim sáng bóng. Đức nhìn Thanh mỉm cười không nói được gì. Thanh vội lấy một chiếc ra đeo vào tay Đức. Chiếc lắc sáng choang trên tay anh. Thanh vội nói:
– Đừng để má đọc được chữ khắc trên đây nha.

Đức mỉm cười, anh cúi xuống lật chiếc lắc lên và đọc thấy dòng chữ được khắc chìm vào trong rất đẹp “Thanh – Forever”. Đức ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, tên anh đâu?

Thanh phì cười, nó giơ chiếc lắc vừa đeo xong lên cho Đức xem rồi đáp:
– Ở trong này. “Đức – Forever”.

Đức mỉm cười nói:
– Chắc em phải nghĩ mấy ngày mới ra được chuyện này phải không?

Thanh chau mày hỏi:
– Chuyện gì?

Đức đáp:
– Thì chuyện tỏ tình dưới trăng nè, mua đồ định tình nè, cầu hôn nè…

Thanh phì cười lắc đầu:
– Đâu có… em nghĩ không ra! Bạn em nó nghĩ dùm.

Đức bèn hỏi:
– Đứa nào mà nghĩ ra mấy chuyện lãng mạn vậy? Thằng Thy hả?

Thanh bĩu môi:
– Thằng cha đó chỉ biết đánh nhau thôi chứ biết gì. Ổng xúi em ghi là “nếu bỏ em, anh sẽ bị xe cán!”

Đức bật cười ha hả:
– Quả đúng là giọng lưỡi thằng Thy. Vậy thì ai đạo diễn mấy trò này?

Thanh nhún vai đáp:
– Ai nữa, thằng Khánh đó.

Đoạn nó toét miệng cười ôm chặt lấy Đức mà hôn đắm đuối.

* * *

Thy hầm hầm sộc thẳng vào phòng Hào như cơn lốc:
– Thằng Khánh đi với thằng nào tối qua vậy?

Hào lơ đãng nhìn Thy đáp:
– Tao đâu biết. Mày có cần giận dữ với tao vậy không?

Thy vận tức tối:
– Mày và nó đi chơi với nhau hằng mấy tháng nay, vậy mà mày nói không biết là sao?

Hào nhún vai:
– Tao chỉ dẫn nó vô mấy quán Bar, ờ… vũ trường nữa. Nhưng nó quen bạn thì tao cấm sao được?

Thy nói gần như hét vào mặt Hào:
– Sao mày dẫn nó đi mấy chỗ đó?

Hào phân trần:
– Không phải tao dẫn, nó muốn đi mà!

Thy lồng lên:
– Mày thật quá đáng. Mấy chỗ đó đâu phải để cho nó tới? Lẽ ra mày phải nói cho tao biết trước chứ…

Hào ngạc nhiên trước thái độ của Thy, hắn bèn chận ngang:
– Mày,… sao vậy? Ghen hả?

Thy giật mình, anh khựng lại rồi đáp qua loa:
– Đâu… tại Dũng nó trông cậy vào tao lo cho thằng Khánh. Nếu nó trở nên như mày thì tao ăn nói sao với thằng Dũng đây?

Hào gật gù:
– Ờ… trách nhiệm cao cả quá.

Thy được nước làm luôn:
– Dĩ nhiên. Vả lại mày là bạn nó mày cũng nên chỉ cho nó cái gì nên, cái gì không chứ? Mày để cho nó qua lại, quan hệ với đủ loại thành phần như vậy thì còn gì là nó nữa hả?

VN88

Viết một bình luận