Hào buộc phải giơ ngón tay cái lên thán phục:
– Em là giỏi nhất rồi, anh sao bì được với em mấy chuyện này.
Châu nhoẻn miệng cười nhìn Hào nói:
– Phải, cũng như nồi canh cua này vậy. Nhiều người biết cách nấu nhưng rất ít người chịu nấu. Họ ngại phải bỏ nhiều thời gian ra chỉ để nấu được một món ăn ngon, bởi vì theo họ thì nó không còn phù hợp với thời buổi bây giờ nữa.
Hào gật gù tán thành:
– Ừ, đúng…
Nhưng anh chưa nói hết câu thì thằng bé tiếp luôn:
– Nhưng… thiệt ra là do họ sợ thất bại nhiều hơn, bởi vì họ không tin tưởng vào chính mình.
Hào ngơ ngác nhìn thằng bé, rồi anh toát mồ hôi chết lặng. Không ngờ một thằng bé mới hơn 16 tuổi đời đã có thể hiểu chuyện rạch ròi còn hơn cả thằng con trai 24 tuổi đời như anh. Thằng Châu vẫn thản nhiên mỉm cười nhìn Hào chờ đợi. Cuối cùng Hào cũng bừng tỉnh đáp:
– Anh hiểu rồi, cám ơn em!
Châu nheo mắt nhìn Hào đáp:
– Hiểu thật không?
Hào phì cười:
– Hiểu rồi,… có nghĩa là bây giờ anh phải theo em học nấu canh cua…
Thằng Châu cười ngặt ngẽo:
– Vậy thì lại đây…
Mẹ Khánh lại lườm ông bố như mọi khi mỗi khi anh bỏ dở chén cơm trước mặt. Từ ngày Khánh từ sân bay trở về, không bữa cơm nào anh ăn trọn bữa và cảm thấy ngon. Mọi thứ tỏ ra đều nhạt nhẽo, đều đắng, đều chát. Anh sống trong nhà cứ như một chiếc bóng, suốt ngày thơ thẩn không buồn mở miệng nói chuyện với ai. Dù Bố anh đã hết cách khuyên can, nhỏ nhẹ hoặc thậm chí tìm chuyện để cằn nhằn anh vài câu với mụch đích nhằm mong anh lên tiếng đáp trả dù chỉ một lời. Cuối cùng ông cũng chỉ đành chấp nhận thua cuộc, ông đã nhận ra mình đã sai, “tôi sai mất rồi”. Đó là câu mà ông nói với vợ mình. Và điều đau khổ hơn ông phải thú nhận rằng “đến già vẫn không hiểu được con mình đẻ ra”. Ông đã làm tổn thương chính đứa con cưng của mình. Ông đã từng nhìn nhận là ông sai trước mặt Khánh đề mong chờ một điều là gia đình có thể hòa thuận lại hơn, con cái và cha mẹ sẽ được êm ấm hơn như ngày nào. Ông đã làm điều đó, điều mà chưa một bậc cha mẹ nào có can đảm để làm. Mặc dù anh hiểu điều ông làm, nhưng anh vẫn không lên tiếng, anh không thể tha thứ cho ông. Những tình cảm cha con mà anh dành cho ông cũng giống như một bát nước đã đổ đi vậy, không thể nào hốt lại được nữa.
Bữa nay cũng như mọi bữa khác, anh bỏ dở bữa cơm chiều và lại vào phòng mình ngẫm nghĩ. Anh liếc nhìn hình ảnh mình trong gương rồi phì cười chán nản. Anh đã tiền tụy nhiều, xanh xao hẳn ra, râu đã mọc đầy cằm, hai mắt sâu hoắn vì nhiều đêm không ngủ. Khánh ngồi tư lự chìm đắm trong quá khứ, mọi chuyện đã là của một năm trước rồi. Đã là một thời gian dài. Kể từ cái ngày kinh khủng ấy, anh nhớ Dũng lắm. Anh đã buồn, đã khóc, đã giận… cái gì anh cũng đã làm hết rồi… Nhưng Dũng vẫn không hề quay trở lại. Và cho tới cái ngày thằng Thy nó báo cho anh biết rằng Dũng đã qua Nhật thì mọi tia hy vọng nhỏ nhoi của anh đều tắt phụt đi như ngọn đèn trước gió. Dũng đã bỏ anh! Sự thật đã phơi bày, không một lời đôi co, không một lời giải thích… Tuy vậy anh vẫn còn nhớ như in cái ngày anh và Dũng yêu nhau, vẫn cảm thấy còn hơi ấm của người anh yêu quanh quẩn đâu đây. Khánh thở nhẹ nhàng, ngây ngất trong cái hương vị tình yêu ban đầu mà anh có. Nhưng chỉ được một lúc, anh lại về với thực tại, với chính mình, con người mình. Dũng đã rời xa anh, không và không bao giờ quay lại nữa. Đó là sự thật! Khánh bất chợt mỉm một nụ cười bí ẩn. Trong đầu anh đã có được một quyết định mới.
Khánh với tay gọi điện thoại cho Thy.
– A lô, Thy nghe…
Khánh đáp:
– Mày có số điện thoại của thằng Hào không? Cho tao đi.
Thy lưỡng lự hỏi:
– Tự dưng mày hỏi nó làm gì?
Khánh mỉm cười nói:
– Không có gì, buồn quá kiếm người nói chuyện thôi.
Thy phì cười thở ra:
– Thì ra vậy… ok…
Khánh ghi vội mấy con số Thy vừa đọc xong mà phì cười:
– Trời ạ, số điện thoại nhà giàu có khác…
Thy cũng bật cười ha hả:
– Ừa, số đẹp thiệt… ờ phải rồi, hôm kia thằng Dũng nó…
Nhưng thy chưa kịp nói đã bị Khánh tạt ngang:
– OK, cám ơn mày…
Khánh cúp máy. Không biết đây là lần thứ mấy chục Thy bị Khánh dập máy ngang xương mỗi khi anh nhắc đến Dũng. Anh chỉ còn biết thở dài thượt…
Khánh mỉm cười quay số máy của Hào. Cũng phải một hồi lâu lắm mới nghe tiếng nhấc máy:
– Alô?
Khánh buộc miệng hỏi:
– Hào hả?