VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Khánh nhịn không nổi cười, anh ho sù sụ:
– Mày từ bi từ khi nào vậy?

Thy vẫn tỉnh queo:
– Từ khi tao biết mày, khi đó tao biết là nên đi theo mày để giảm bớt sát nghiệp của mày.

Khánh ôm bụng mà cười bò ra bàn:
– Không lẽ mày muốn theo tao suốt đời sao? Có nghĩ cũng làm ơn đừng nghĩ tới nghe.

Thy đưa tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu:
– Biết sao được, tiễn phật thì phải tiễn tận Tây Thiên chứ…

Khánh không để cho Thy nói hết câu, anh đưa tay thoi cho Thy một cái khiến hắm súyt té ra khỏi ghế. Thy bèn la lớn:
– Đồ… sát phu!

Khánh gằn giọng:
– Ừ, mày còn nói nữa thì tao còn sát tiếp…

Thy cắc cớ hởi:
– … sát… tới ‘cái gì’?

Khánh giơ tay dứ tính đấm Thy một cái nữa. Thy vừa vội né, vừa la:
– Thôi, không chọc mày nữa, mất công…

Khánh chưng hửng buông tay xuống:
– Mất công gì?

Thy phì cừơi:
– Thì thằng bồ mày nó đánh tao chết.

Khánh đằng hắn:
– Á, à… tao sẽ cho mày toại nguyện.

Thy ngơ ngác hỏi:
– Là sao?

Khánh nhún vai đáp:
– Là cho nó đánh mày tới chết chứ sao nữa.

Thy phá lên cười ha hả:
– Tao thích chết vì đàn bà hơn, có chết cũng làm ma phong lưu mà.

Khánh mỉm cười chẳng nói gì, anh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhớ Dũng quá, ước gì bây giờ anh được ở bên Dũng thì hay biết mấy.

* * *

Mấy hôm sau, Đức cứ lẩn quẩn ở bên Khánh hỏi chuyện trên trời dưới đất và cả hai cũng đã trở nên bạn bè thân thiện hơn tự lúc nào. Ở con người đó mang đậm nét của người dân vùng biển Nha Trang, và cái bản chất thật thà, lắm lúc ngây ngô của Đức khiến Khánh cảm thấy ngày càng mến anh hơn.

Còn nói đến Thy, Khánh cũng chẳng hiểu hắn rơi từ đâu ra, và cũng không nhớ nổi hắn bước vào cuộc sống của anh bằng cách nào. Tuy nhiên, anh rất thích cá tính sôi nổi của Thy, mặc dù trước đây những loại người như thế rõ ràng là không hợp với anh. Lúc nào hắn cũng châm chọc anh đủ điều, đủ chuyện khiến anh lắm lúc cũng phải dở khóc dở cười. Thy đối với anh rất tốt, Thy đã khám phá ra con người thật của anh từ ngay ngày đầu tiên anh bước chân đến giảng đường. Vậy mà hắn không hề có thái độ gì tiêu cực đối với những chuyện đó cả, trái lại hắn còn ủng hộ anh, do đó mà hắn biết đến Dũng. Đối với Khánh thì Thy tuy có bề ngoài lông ngông, nhưng hắn là chỗ đáng tin cậy của anh, hắn biết những gì anh nghĩ, mặc dù hắn chẳng ‘giống’ anh tí nào.

Thy la lớn:
– Ê, thằng Hào kìa.

Khánh ngó theo hướng Thy đang vẫy tay lia lịa rồi anh lạnh lùng đáp:
– Mày kêu nó làm gì?

Thy giả bộ nài nỉ:
– Cho người ta cơ hội đi mà…

Khánh trợn mắt:
– Cơ hội cái đầu mày, rãnh dữ ha…

Thy chỉ cười hì hì.

Khánh cũng không hiểu tại sao anh lại có ác cảm với con người như Hào. Hắn quá đỏm dáng, đầu để tóc đinh, chải chuốt láng o, lắm lúc anh nghĩ có lẽ hắn đã đổ cả hũ mousse lên đầu ấy. Cộng thêm quần áo hắn lúc nào cũng sáng trưng, chói lọi, chưng mấy cái hiệu to đùng ra hết Moschino, Jordache đến Gucci, Milano, Nexx,… làm như sợ người ta không biết hắn mặc đồ hiệu vậy. Còn nữa, hắn là dấu hiệu của sự ô nhiễm không khí trầm trọng, anh có thể ngửi được mùi nước hoa của hắn cách từ cả cây số chứ chẳng chơi. Còn về tai tiếng của hắn thì khỏi nói, mỗi món ăn chơi trên đời này đều có mặt hắn tham gia. Điều này anh mới biết được từ Thy khi hắn cảnh báo anh về con người này, chỉ là để anh tiện ứng xử.

Khánh đưa tay bưng mũi, anh sắp sửa nôn ra phần ăn sáng mà anh chưa kịp tiêu hóa hết. Thy nhíu mày hỏi:
– Làm gì ghê vậy?

Khánh nhăn nhó:
– Không phải… tại tao chịu không nổi mùi nước hoa quá nồng… tao nghĩ tao sắp ói ra mất.

Thy đưa vội cho Khánh chai nước ngọt anh đang cầm trên tay:
– Uống vào đi, có khi đỡ hơn đó.

Khánh xua tay:
– Tao đâu có thích Coca.

VN88

Viết một bình luận