Khánh thở dài gật gù:
– Em cũng biết nghĩ quá chứ. Nhưng mà đời mấy thằng như bọn anh thì chỉ như là mấy con đom đóm thôi, đẹp đẽ, sáng chói được một lúc rồi sẽ tàn đời một cách nhanh chóng. Chỉ có quá khứ mà không có tương lai, đời con người đâu có vậy.
Mai mỉm cười nói:
– Anh đừng bi quan quá, em thấy những người như anh yêu nhau dữ lắm kia mà. Liệu bố mẹ các anh có biết ơ… con mình ‘bị’ như vậy không?
Khánh mỉm cười chua chát:
– Những người như bọn anh thì chỉ là một nhóm nhỏ tí trong biển người mênh mông này. Tìm kiếm đến nhau đã là một chuyện hy hữu, may mắn lắm rồi. Yêu nhau thì rất nãnh liệt, rất dữ dội… nhưng cũng chỉ vì mục đích tranh giành tình yêu về phía mình, biết sao không? … chỉ tình yêu mới là sức mạnh và là điều duy nhất có thể bảo vệ bọn anh khỏi bị cô đơn, lạc lõng, bởi vì những người như anh phải sống dựa dẫm, bấu víu lẫn nhau để cùng trải qua quãng đời vô vọng còn lại của mình. Một mình mình chịu đựng đã là khổ lắm rồi, ai lại nỡ lôi kéo gia đình, bè bạn vào những vấn đề như vầy để làm gì hả em.
Mai thở dài:
– Nhưng… anh không nhận thấy rằng đây là điều trái với tự nhiên à? Ý em không phải là phản đối bọn anh, nhưng xã hội mình không chấp nhận những chuyện như thế này, vả lại…
Khánh phẩy tay cắt ngang:
– Bọn anh cũng chỉ là những thằng đàn ông bình thường mà thôi, cũng thèm khát được yêu thương đến cháy bỏng, được hưởng thụ cảm giác sống của đời người mà. Nhưng người đời không hề hiểu điều đó. Họ cho rằng bọn anh là những thứ bỏ đi, bởi bọn anh là nguồn gốc của mọi tội lỗi, mọi suy đồi của đạo đức, mọi thứ tội lỗi quái quỷ nào đó trên đời này đều do bọn anh mà ra. Bọn anh cũng là người như họ mà thôi, bọn anh đâu có phóng hỏa đốt nhà, hay cướp của giết người gì đâu? Thậm chí chỉ biết lẩn tránh, tự hạ thấp bản thân mình trước họ vì chỉ mong được yên ổn. Tối ngày chỉ biết cuộn tròn cuộc đời mình mà đem giấu kín đi ở một xó xỉnh nào đó. Vậy nhưng vẫn cứ bị ám ảnh, nơm nớp lo sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị người ta ‘lôi ra’ soi mói, ngắm nghía, dèm pha,… lúc đó sẽ ra sao nhỉ?… danh vọng, sự nghiệp,… thậm chí là gia đình, cuộc sống cũng sẽ tan thành mây khói.
Mai gật gù đồng ý:
– Phải, xã hội mình là vậy. Nhưng mà em nghĩ anh cũng không nên trách cứ xã hội của mình bởi anh thấy không, bây giờ ra đường đâu đâu cũng thấy mấy ‘loại’ ẻo lả thân ‘tượng’ mình ‘xà’, đầu tóc sặc sỡ lỉa chỉa đủ màu, quần áo thì bóng lộn lên soi mặt vào còn được hỏi anh sao người ta không ngứa mắt.
Khánh đang buồn lắm nhưng anh cũng phải phì cười ha hả:
– Bọn anh không giống mấy loại đó đâu, em yên tâm. Mấy loại đó ‘lộ’ quá thiên hạ ai nhìn vào cũng biết.
Mai tròn mắt:
– Bộ các anh cũng có nhiều ‘loại’ lắm sao?
Khánh thản nhiên gật đầu:
– Có loại thì ‘kín’ như bọn anh, chỉ giao tiếp với một nhóm bạn bè thân thiết nào đó, không có quan hệ này nọ lung tung, hoặc có cũng rất kén chọn. Còn có loại khủng khiếp nhất là tự biến mình thành đàn bà, độn ngực, độn mông, đi guốc cao gót, mặc áo đầm, váy ngắn… có khi nhìn em cũng chẳng nhận ra đó là đàn ông trừ khi hắn cất tiếng nói. Còn loại lượn lờ ẻo lả ở ngoài đường, sàn nhảy mà em nói hồi nãy cũng chỉ là muốn tạo sự chú ý cho người khác mà thôi. Bọn họ cũng đáng thương hại lắm bởi bản chất đàn ông trong họ cũng chẳng còn sót lại được bao nhiêu.
Mai ngơ ngác hỏi:
– Sao tùm lum vậy, còn nữa không?
Khánh nhún vai đáp:
– Còn nhiều lắm. Có loại thì hành nghề đứng đường đi khách, phần lớn là học sinh, sinh viên… loại này gay thật thì ít, ‘giả’ để kiếm tiền thì nhiều. Hoặc chỉ là những kẻ cô đơn không cần tiền bạc, thích gạ gẫm nhau để đi chơi đây đó, hợp rồi tan một cách nhanh chóng. Hoặc sang hơn là làm ‘trai bao’ để mấy ông già lắm của thừa tiền nuôi ăn, mặc, cho tiền sài… có khi còn có cả xe xịn, nhà cửa… em không tưởng tượng nổi đâu.
Mai rùng mình, cô thốt ra được hai từ gọn lỏn:
– Khủng khiếp!
Khánh gật đầu thừa nhận:
– Phải, đứng về phía xã hội, đạo đức,… thì đó là điều còn trên mức khủng khiếp. Nhưng em thử nghĩ đến tình thế những người đó xem, chạy theo đồng tiền bán rẻ thân xác mình thì quả là quá hèn hạ. Nhưng vì cuộc sống của mình, họ không có quyền chọn lựa, đâu ai muốn thế bao giờ. Còn những con người khác nữa, trong suốt quá trình sống của mình phải bươn chải kiếm sống, tiếp xúc với đủ người đủ mọi thành phần khác nhau thì tự họ dần khám phá ra bản thân mình là ai, là cái gì… Những tâm hồn ấy càng vô tội hơn bao giờ hết bởi họ còn đau khổ hơn gấp nhiều lần những người như bọn anh, những thằng ‘gay’ ngay từ khi trong trứng nước thì chỉ còn biết than thở với ông trời chứ đâu thể đổ tội cho một ai, nhưng dù sao cũng chập nhận lấy số phận đó của mình dễ dàng hơn bọn họ.