Hào vội giảm tốc độ xe lại và nói:
– Chạy nhanh quá Khánh không quen hả?
Khánh nhoẻn miệng cười đáp:
– Không sao! Còn mày bỏ cái khách sáo của mày đi, tao thích mày bình thường như mọi khi kìa. Cứ mày tao đi, tao thích hơn.
Hào chưng hửng không biết nói gì nữa, bèn tăng ga phóng đi. Về con người mà anh biết ngày nào đã thay đổi hay là những gì anh chưa biết hãy còn quá nhiều!?
Quán cà phê mà Hào nói quả thật là đẹp. Bề ngoài được lát gạch màu sô cô la chen lẫn với những tấm kính đen lộng lẫy. Bên trên là những hàng đèn màu nhấp nháy thay đổi liên tục khiến không khí thật sôi động, hấp dẫn. Khánh theo Hào bước vào bên trong. Vừa vào đến cổng quán Khánh đã phải nhăn mặt khó chịu bởi tiếng nhạc dồn dập nhức óc. Nhưng anh lại mỉm cười với mình được ngay, đây quả thật là chỗ anh muốn. Bên trong quán không được rộng rãi lắm như anh thoáng nghĩ ban đầu, nhưng mà thật hưng phấn. Dọc theo sân khấu hìn con lươn thì chật ních những khách là khách, không còn chỗ để chen chân vào. Bên trên sân khấu là các vũ công đang nhảy nhót thật uyển chuyển, nam có, nữ có. Tất cả bọn họ đều duyên dáng. Hào vừa nói chuyện gì đó với một cô tiếp viên và hắn quay sang nói với Khánh:
– Hết chỗ! Mình chỉ có thể đứng chờ có chỗ thôi. Thôi đi, Hào chở Khánh tới chỗ khác…
Nhưng Khánh đã lắc đầu cắt ngang:
– Không sao, chờ bao lâu?
Hào nhún vai:
– Không biết nữa, chỗ qủy này bao giờ cũng vậy…
Khánh mỉm cười đi thẳng về phía quầy Bar làm Hào phải đi theo anh. Anh ghé vào tai Hào thét lớn:
– Đứng cũng được, tao thích chỗ này!
Hào chưng hửng nhún vai đồng ý.
Một cô bé vẻ như là tiếp viên tươi cười chào Hào và mời anh và Khánh dùng nước. Hào nhanh nhẩu kêu Corona, rồi anh ngập ngừng nhìn Khánh bởi anh không biết Khánh uống gì. Khánh mỉm cười nói:
– Mày uống gì thì tao uống cái đó.
Hào phì cười nhìn Khánh vô cùng ngạc nhiên. Khánh hét vào tai Hào:
– Sao hả? Bộ nhìn tao lúa lắm sao?
Hào bật cười nói trả:
– Không, không… tao không nghĩ là mày uống bia thôi.
Khánh lườm mắt nhìn Hào khiến hắn cảm thấy như bị đông cứng lại. Khánh vui vẻ nói:
– Ê, chỗ này vui quá.
Hào mỉm cười đáp:
– Ờ, tao cũng ít khi đến đây lắm. Nhưng nếu mày thích thì tao chở mày đến đây hoài.
Khánh quay nhìn Hào mỉm cười đáp:
– Thật chứ? Vậy thì tao phải cám ơn mày.
Rồi anh với tay lấy hai chai bia mà Hào đã gọi, đưa Hào một chai rồi anh đưa chai còn lại cụng vào chai bia của Hào.
– Cám ơn.
Hào phì cười đáp:
– Không có chi.
Khánh nhìn quanh quất khắp quán. Đây đó là những người sang trọng, có vẻ là dân làm ăn. Còn có vài bàn là những cô cậu thanh niên trẻ măng, có khi còn nhỏ tuổi hơn cả anh nữa, nhưng bọn họ có vẻ rất sõi đời. Chợt Khánh nhận ra một người đang ngồi bàn ở tít đằng đầu quầy Bar bên kia nhìn anh và giơ chai bia trên tay lên chào. Khánh nhoẻn miệng cười, anh cũng giơ chai bia lên và chào đáp lại. Người khách đó trông có vẻ ngoài 30 rồi, ăn mặc rất lịch lãm, khuôn mặt trông cứng cỏi và điển trai. Hắn ta khẽ thì thào gì với cô bé tiếp viên gần đó không rõ, rồi nhình anh mỉm cười. Một lúc sau thì cô bé đó đến ghé tai Khánh và nói:
– Anh ơi, anh Phúc mời anh đến ngồi chung bàn cho vui.
Khánh mỉm cười gật đầu, đoạn anh quay sang kéo tay Hào tiến về phía bàn của Phúc.
Khánh ngạc nhiên khi thấy Hào nhoẻn miệng cười chào Phúc và bắt tay anh ta rồi chao mọi người xung quanh bàn. Có vài người cùng ngồi với Phúc, và có lẽ Hào cũng quen với những người này.
Phúc mỉm cười mời hai người Khánh ngồi rồi anh ta giới thiệu bạn bè cho Khánh biết. Thì ra những người kia đều là bạn bè làm ăn với Phúc, nhìn bọn họ cũng có vẻ chênh lệch tuổi tác với nhau khá lớn. Có một thằng bé tuổi chỉ độ khoảng 17 là cùng, và lớn tuổi nhất có lẽ là bằng tuổi với Phúc. Khánh mỉm cười chào đáp với tất cả mọi người và bọn họ cũng vui vẻ chào anh.
Hào vui vẻ hỏi han Phúc vì lâu ngày gặp lại. Và lúc đó Khánh mới biết thì ra hắn ta mời Khánh đến ngồi là vì thấy Hào đi chung với anh. Và ban nãy hắn ta đã có mời Hào ngồi chung nhưng Hào ngại Khánh không chịu nên đã từ chối. Khánh mỉm cười hỏi han Phúc xã giao qua loa vài câu. Phúc thì hỏi Khánh nhà ở đâu, quen Hào lâu chưa,.v…v… theo lẽ thường thì Khánh sẽ rất khó chịu với những câu hỏi đại loại như vậy, nhưng bây giờ anh đã khác. Chuyện trò một hồi giữa ba người thật vui vẻ, Phúc mời Hào và Khánh cùng đi ăn tối với mọi người. Khánh đang phân vân không biết sao nên anh nhìn Hào dò hỏi. Hào nhún vai lắc đầu đáp:
– Không được anh ơi, bây giờ cũng trễ rồi. Bữa khác đi, em phải đưa bạn em về.