VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Mai ngạc nhiên hỏi:
– Nhưng em nghĩ mấy anh có thể tự chủ được những chuyện như vậy kia mà?

Khánh buồn bã đáp:
– Tự chủ được thì sao, ai cũng phải sống cho mình mà, đâu có ai sống dùm mình được đâu em. Hơn nữa đó là cái cảm giác ở trong đầu chứ không phải ở đâu khác, mình chỉ sống khi sống bằng con người thật của mình, chính em cũng đã nói vậy mà.

Khánh mỉm cười, anh khẽ nâng ly bia trên tay uống cạn rồi bỏ vào trong để Mai ở lại thẫn thờ ngó bầu trời đầy sao mà lẩm bẩm một mình mà chính cô cũng chẳng hiểu mình nói gì.
– Phải chi đừng có ngày và đêm nhỉ.

* * *

Khánh và Thanh tung một chùm hoa giấy ngập lên đầu Dũng và Đức, cả hai bật cười giòn giã. Dũng bật dậy, anh đuổi theo Khánh chung quanh bàn tiệc như hai đứa trẻ nít, va cả vào Thy và Mai làm hai đứa này la oái oái. Thanh ngồi phịch xuống cạnh Đức, ghé vào tai anh nói nhỏ:
– Trông anh hấp dẫn quá.

Đức phì cười:
– Vậy sao?

Thanh gật đầu lia lịa:
– Thật, muốn chứng minh không?

Đức hoảng hồn đứng bật dậy:
– Thôi khỏi…

Thanh cười ha hả ôm chầm lấy Đức, nâng bổng anh lên:
– Anh không thoát được đâu.

Khánh chạy trốn sau lưng Thy và đẩy hắn về phía Dũng. Dũng vừa vội né qua một bên tránh thân người to đùng của Thy thì anh va phải Mai đang đứng giang tay trước mặt. Mai cong môi lên nói:
– Muốn qua đây hả? Hối lộ đi…

Đoạn cô xòe tay một cách ngây thơ như một em bé đòi tiền quà vậy. Dũng phì cười hỏi:
– Muốn gì nào?

Mai cắc cớ nói:
– Ơ. Một cái hôn…

Dũng tròn mắt nhìn Mai khiến cô ta bụm miệng cười khanh khách:
– Nói đùa thôi.

Rồi cô lôi Khánh đang núp sau lưng mình ra xô về phía Dũng nói:
– Nè, trả đó… không thèm.

Dũng hứng gọn lấy Khánh rồi nhấc anh lên quay vòng vòng đến chóng mặt dù cho Khánh cố vùng vẫy thoát ra khỏi anh. Thy ghé tai nói với Mai:
– Hâm mộ tụi nó không?

Mai mỉm cười:
– Có chứ

Thy tiếp luôn:
– Em thích vậy không?

Mai cười giòn tan:
– Thích, nhưng phải bắt được em đã…

Rồi cô vù chạy mất trong khi Thy đuổi theo sau.

Reennnggg… Rrreeennnnggg…

Dũng chưng hửng bỏ Khánh xuống:
– Ủa, ai vậy ta?

Khánh lườm mắt:
– Chắc là bạn em.

Dũng phì cười:
– Bạn em cả gan đến đây à? Chưa biết chết là gì…

Khánh mỉm cười nói:
– Thôi để em ra mở cửa, okay?

Dũng vui vẻ gật đầu.

Cả đám người đang vui đùa rộn rã. Khánh bước vào phòng, anh nhìn Dũng chỉ khẽ mỉm cười buồn bã. Dũng ngạc nhiên trước thái độ của Khánh và rồi anh đứng như chôn chân tại chỗ, ly bia trong tay anh rơi xuống nền đất vỡ tan tành. Cả bọn kinh ngạc trước phản ứng của Dũng nên im bặt, tất cả cặp mắt đều đổ dồn về phía người mới đến.

* * *

Dũng và Ly ngồi trên bậc thang sân nhà ngắm nhìn những vì sao trên nền trời đen thẫm. Cả hai huyên thuyên nói về những kỉ niệm xưa, những ngày ấy khi hai người còn bên nhau trước khi cô đi Mỹ du học. Chợt Ly sực nhớ đến mùa Noel năm ngoái:
– Anh có nhớ Noel năm ngoái không?

Dũng giật thót mình, anh ấp úng:
– Ơ có, hồi đó… vui quá…

VN88

Viết một bình luận