VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Dũng thở phào:
– Coi bộ không cần tao nhúng tay nữa rồi. Còn bé Mai gì đó đến đâu rồi? Chừng nào mày cưới vợ chồng tao nhất định về dự.

Thy ngao ngắn lắc đầu:
– Vẫn vậy thôi mày ơi, đừng ép tao làm thầy chùa chứ!

Dũng cười khúc khíc nói:
– À ha, vẫn chưa chịu lấy vợ hả? Bây giờ thì tao thấy mày khuyên là đúng đó. ‘Đừng lấy’!

Chợt Thy nghe một giọng gằn từng tiếng với Dũng:
– Anh mới nói gì hả?

Dũng phá lên cười khanh khách:
– Chết tao rồi, bà xã tao nghe được rồi.

Thy phì cười đáp:
– Vợ chồng tụi bay đã 4 năm rồi, vẫn còn con nít vậy sao?

Dũng phì cười đáp:
– Ừ, 4 năm rồi.

Thy tặc lưỡi:
– 4 năm,… quả là lâu phải không?

Dũng chợt buồn xo đáp:
– … cũng không hẳn là lâu lắm…

Thy ngạc nhiên hỏi:
– Không lẽ, mày còn…

Dũng cắt ngang câu nói của Thy và đáp gọn:
– Thôi mà…!

Thy gầm lên trong điện thoại:
– Ôi Trời…!

Dũng vẫn thản nhiên đáp:
– Đâu có gì, tao nghĩ yêu là một chuyện và trách nhiệm là một chuyện khác.

Thy càng ngạc nhiên hơn:
– Vậy có nghĩa là mấy năm nay mày đang làm trách nhiệm?

Dũng vẫn thản nhiên đáp gọn:
– Phải rồi!

Thy không biết nên nói điều gì, anh bèn nói lảng:
– Mày nói vậy không sợ vợ mày buồn à?

Dũng thở dài ra đáp:
– Bả đi rồi. Và cho dù bả có ở đây tao cũng nói vậy. Qua bao nhiêm năm chung sống, Ly hiểu người tao yêu là ai mà. Nhưng vợ tao không chấp nhất nữa, bởi vì vợ tao cũng yêu tao như tao đã yêu ‘nó’.

Thy ra chiều ý, bèn đáp:
– Vậy ra mày là người đau khổ suốt 4 năm nay rồi, sao mày không lên tiếng? Bạn bè có thể chia xẻ được mà.

Dũng bật cười:
– Mày đừng có điên. Tao không có gì đâu. Mà bỏ đi, nó sao rồi?

Thy vui vẻ đáp:
– Nó ổn lắm mày yên tâm. Dạo này cũng ít gặp nó.

Dũng ừ hử hỏi:
– Nó chịu yêu người nào chưa?

Thy cắc cớ đáp:
– Yêu hả? Mày quên đi, chữ đó nó ‘xóa’ từ lâu rồi. Bây giờ nó khác trước nhiều lắm rồi.

Dũng phì cười đáp chua chát:
– Nó vẫn vậy…

Thy gật gù:
– Coi bộ mày hiểu nó hơn ai hết, nhưng mà dù sao mày cũng không thể cứu vãn được gì nữa, mày phải có trách nhiệm với con mày. Tao cũng nghĩ mày nên làm như vậy!

Dũng khịt mũi:
– Đành chịu vậy, …

Thy hỏi dồn:
– Sao?

Dũng lại mỉm cười lạt lẽo:
– Thôi bỏ đi. Tụi thằng Thanh thằng Đức thì sao?

Thy phá lên cười đáp:
– Ôi trời lũ qủy đó tối nào cũng qua rần rần ở nhà tao. Mẹ tụi nó làm dữ quá thằng Đức không thể ở lại nhà thằng Thanh nữa.

Dũng lo lắng hỏi:
– Vậy giờ nó ở đâu?

Thy vui vẻ nói:
– Thì lên quán ở. Coi quán luôn càng tốt chứ sao?

Dũng thở ra đáp:
– Ờ,… mà sao tới nỗi như vậy?

Thy phì cười đáp:
– Cái thằng qủy đó nó bỏ quyển nhật ký của nó ra ngoài bàn. Trong đó nó ghi lại chuyện của nó và thằng Thanh. Boomm… vậy là xong.

Dũng phì cười đáp:
– Ra là vậy…

Thy tiếp luôn:
– Cũng không sao. Hai đứa nó chính thức lấy nhau hồi ba tháng trước rồi. Tụi nó bắt thằng Khánh phát biểu chính cho cuộc hôn nhân đó, nhưng không hiểu sao thằng Khánh không đến. Làm tao phải bất đắc dĩ làm thay, ngượng gần chết.

Dũng cười buồn:
– Mày biết tại sao mà… Nhưng mà tụi nó làm lớn chuyện cho cả làng biết hả?

Thy vội xua tay:
– Hê, không có. Tụi nó chỉ ra mắt với bạn bè thôi. Hình chụp tụi nó có gởi qua cho mày rồi mà?

Dũng nhăn nhó nói:
– Ủa, sao tao không thấy kìa?

Thy bèn đáp:
– Sao kì vậy, không lẽ cả tháng rồi mà còn không tới?

Dũng bèn hỏi:
– Mà nó gởi hộp mail của tao hay của vợ tao?

Thy mỉm cười nói:
– Không! Tụi nó gởi bạn nó cầm qua nhà cho mày mà. Có đứa bạn thân nào đó của thằng Thanh quay về Mỹ hồi tháng rồi đó.

Dũng chợi hiểu ra bèn nói:
– À, ra vậy. Tao và vợ con đang ở bên Nhật mày à. Chắc là nó gởi bên đó rồi, cuối tuần này tao mới về lại bên đó.

Thy tặc lưỡi:
– Sướng ghê ha, đi về luôn phiên. Vậy mà Việt Nam thì …

Dũng đằng hắn:
– Mày lại nữa rồi…

Thy phì cười nói:
– À thôi, hì hì… túm lại là bọn tao bên này ổn lắm. Vợ chồng mày cũng vậy nhe.

VN88

Viết một bình luận