VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Khánh giật mình ngẫng mặt lên và bắt gặp một nụ cười thật dễ thương của một chàng trai. Một khuôn mặt thật sáng sủa, dễ mến cứ như là tài tử Hong Kong vậy đang nhìn anh chờ đợi. Khánh mĩm cười đáp lại với anh ta và khẽ gật đầu. Người bạn mới này cười và cám ơn Khánh rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh. Khánh vốn ít bắt chuyện với ai cộng thêm phần anh rất ít nói, nên anh dán đôi mắt của mình vào quyển tập Toán trước mặt.

– Um… bạn tên gì vậy? – Người bạn mới ngập ngừng hỏi.

Khánh nhoẻn cười ngẫng đầu lên đáp:
– Mình tên Khánh. Còn bạn?

Người bạn mới này lại nở một nụ cười thật dễ thương:
– Còn mình tên Dũng. Học lớp 12A2.

Khánh nhận thấy nụ cười của người bạn mới này rất dễ gần gũi và thân thiện. Có cái gì vừa ấm áp, vừa hiền hậu ấn chứa bên trong nụ cười ấy.
– Còn mình học lớp 12A6. – Khánh đáp.

Dũng khẽ nhún vai:
– Mình biết bạn học lớp đó, nhưng không biết bạn tên gì thôi.

Khánh tròn mắt nhìn Dũng. Rồi Dũng lại mỉm cười hỏi tiếp:
– Bạn cũng thích nước cam à?

Khánh chợt nhận ra rằng trên tay Dũng cũng đang cầm một chai nước cam như anh vậy.
– à phải! Mình chỉ thích uống nước cam thôi.

Dũng hút một hớp nước cam trong chai rồi nhìn vào quyển tập trước mặt Khánh khẽ hỏi:
– Chút nữa bạn có kiểm tra Toán à?

Khánh bèn đáp:
– ừ, kiểm tra 15’ thôi.

Dũng chậm rãi ngẫng mặt lên nhìn Khánh.
– Chữ của bạn đẹp lắm, như chữ của con gái vậy.

Khánh đỏ mặt. Dũng vội trấn an:
– Mình không có ý chọc đâu, ý mình là chữ của bạn đẹp như… chữ của con gái thôi.

Khánh phì cười:
– Ơ… câu này cũng đâu khác gì câu hồi nãy?

Dũng cũng nhận thấy điều đó nên cả hai nhìn nhau phá lên cười thật vui vẻ.

Bất chợt một hồi chuông reo dài báo hiệu đã hết giờ giải lao. Dũng mĩm cười nhìn Khánh vô tư nói:
– Chúc bạn làm bài tốt nhe.

Rồi Dũng tiếp lời luôn không kịp để Khánh nói lời nào.
– Hẹn ngày mai nha, nhớ chừa chỗ ngồi cho mình nữa đó.

Khánh bật cười rồi nhẹ gật đầu đáp với theo Ỏđược thôi…Õ, mà anh cũng không biết Dũng có kịp nghe hay không nữa vì anh ta đã chạy lên cầu thang mất hút rồi. Anh bỗng phì cười, không hiểu tại sao trong lòng anh lại cảm thấy vui đến vậy. Một người bạn mới của anh đây chăng?

* * *

Giờ giải lao ngày hôm sau, Khánh lại ngồi ở căn tin với chai nước cam trong tay. Hôm nay anh chẳng có bài gì để xem lại cho nên anh không mang theo tập để học. Anh tự hỏi không biết Dũng có xuống gặp anh hay không nữa. Không có tập học để giết thời gian nên anh có cảm giác như thời gian bị kéo giãn ra gấp mấy chục lần vậy.

VN88

Viết một bình luận