VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Cuối cùng Dũng cũng xuất hiện cùng với nụ cười dễ thương ngày hôm qua của anh. Dũng kéo ghế ngồi đối diện với Khánh, rồi lớn tiếng kêu một chai nước cam. Khánh phì cười hỏi:
– Lại cam, không ngán sao?

Dũng nhìn Khánh nheo mắt:
– Không ngán, uống cam thấy dễ chịu hơn mấy thứ kia.

Rồi Dũng hỏi lộ vẻ quan tâm:
– Hôm qua làm bài được không?

Khánh vờ nhăn mặt đáp:
– Thầy chơi ác quá, chỉ làm được có 2 bài thôi.

Khuôn mặt Dũng thấy xìu đi thấy rõ. Dũng nói:
– Vậy mấy bài kia khó lắm hả?

Khánh đáp:
– ừ, ác ‘ve kiu’ luôn…

Dũng sụ mặt xuống:
– Thôi đừng buồn, bài kiểm 15’ thôi mà, cũng không sao đâu. Mấy bài sau cố gắng lên, Dũng không giỏi Toán lắm nên cũng chẳng biết giúp được gì nữa.

Khánh vờ cười buồn với Dũng. Thấy vậy Dũng bèn hỏi:
– Nhưng mà đề ra mấy bài vậy?

Khánh dơ hai ngón tay lên rồi nhìn Dũng phì cười. Dũng cũng nhịn không được phá ra cười theo Khánh gần như sặc vì nước cam.
– Hay ha, được lắm 1-0 rồi.

Khánh vừa cười vừa nói:
– Xin lỗi, chọc Dũng chút thôi mà.

Nói rồi cả hai lại phá ra cười.

Không hiểu sao trong lòng Khánh bây giờ thật sự cảm thấy vui, anh vui lắm. Từ trước tới giờ anh chưa có người bạn nào vui đến như vậy cả. Trong lớp anh vốn ít nói, ít giao tiếp với bạn bè cho nên cũng chẳng có ai bắt chuyện với anh chứ đừng nói gì tới chuyện đùa giỡn với anh. Cho nên, tuy mới chỉ là gặp Dũng lần thứ hai, nhưng anh đã thấy mến con người này một cách kì lạ. ở Dũng có sự chu đáo, quân tâm đến người khác mà quan trọng hơn cả là Dũng quan tâm anh, như vậy là quá đủ cho một tình bạn.

Chợt Dũng ngoắt tay về phía sau lưng Khánh kêu lớn:
– Hê… Ly, qua đây đi!

Khánh quay lưng lại nhìn, từ trong đám đông chen chúc nhau một cô gái mảnh khảnh, dong dỏng cao, tóc dài ngang vai, khuôn mặt tươi cười khoe hai cái đồng tiền thật dễ mến đang tiến lại phía mình. Khánh quay qua nhìn Dũng chưng hửng, Dũng chỉ khẽ nheo mắt cho Khánh ý là sẽ giải thích sau rồi lại nhìn về phía cô gái tên Ly đó đang tiến đến.

Dũng đứng dậy kéo ghế mời Ly ngồi rồi giới thiệu cho Ly và Khánh làm quen. Thì ra Ly là bạn học cùng lớp với Dũng. Khánh nhìn Ly mỉm cười chào và Ly cũng mỉm cười theo. Ly cười rất có duyên pha và có lẫn một chút kiêu kỳ của một cô gái đầy bản lĩnh, đó là theo nhận xét riêng bề ngoài của Khánh về cô. Ly vui vẻ nói:
– Khánh cười dễ thương quá, chắc là nhiều cô đeo lắm hả?

Khánh bật cười không biết nói sao. Dũng bèn chêm thêm vào:
– Phải á, bảnh trai vậy thì khỏi nói rồi…

Khánh đỏ mặt:
– Trời ơi đừng có chọc mà,… chưa có ai đâu!

Ly nhìn Khánh dò xét:
– Không lý nào, chắc tại mắc ỎkénÕ chọn thôi, phải không?

Khánh càng đỏ bừng mặt lên, anh nhìn Ly mà cổ họng cứ tắc nghẹn. Dũng bèn khẽ lay bàn tay Ly:
– Nè, tha cho người ta đi cô ơi, Khánh hiền lắm.

Ly nguýt mắt nhìn Dũng rồi nhiẻn miệng cười với Khánh:
– Con trai mấy người chỉ giỏi cái bênh nhau. Không dám hiền đâu…!

Ly giả giọng ỏng ẹo làm cả ba cười sặc sụa.

Chuyện trò một hồi, chuông báo hết giờ giải lao lại vang lên, Dũng vui vẻ nắm tay Ly đứng dậy rồi nói với Khánh:
– Hẹn mai gặp lại nhe.

Ly nhìn Khánh nheo mắt nói:
– Mai Ly sẽ kéo mấy đứa bạn của Ly xuống hen, Khánh chọn cô nào Ly làm mai cho Khánh cô ấy, chịu không?

Khánh nhăn mặt hấp tấp xua tay:
– Thôi, thôi… làm ơn đừng nha…

Trông bộ dạng khổ sở của anh khiến Dũng và Ly phá lên cười ngặt nghẽo. Dũng vừa kéo tay Ly đi về phía cầu thang vừa nói với Khánh:
– Yên tâm, nếu chê thì Ly sẽ làm mai… cả trường này cho Khánh luôn đó.

VN88

Viết một bình luận