VN88 VN88

Anh ơi thông đít em đi

Đầu dây bên kia nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ không,… anh chờ một chút nha…

Khoảng một phút sau thì mới có người lên tiếng trong điện thoại, lần này đúng là Hào:
– Alô?

Khánh phì cười hỏi:
– Hào hả?

Hào giật bắn mình, anh ngượng ngập hỏi lại như không tin vào lỗ tai của mình nữa:
– Ơ… Khánh… phải không?

Khánh bật cười ha hả:
– Phải, tao đây… bất ngờ không?

Hào cười gượng đáp:
– Ơ… ờ… không ngờ là mày… ơ… có chuyện gì không?

Khánh thản nhiên đáp:
– Tối nay tao muốn đi chơi, mày có chỗ nào để đi không?

Hào càng ngạc nhiên hơn, anh hỏi:
– Mấy chỗ tao tới… um… không hợp với mày đâu. Mấy chỗ đàng hoàng thì nhiều lắm, như là…

Khánh vội cắt ngang:
– Tao không kêu mày giới thiệu, tối nay tao đi chơi với mày được không?

Hào kinh ngạc đến tột độ, anh ấp úng mãi chẳng thành câu.

Khánh bèn hỏi:
– Sao vậy? Tối nay mày có hẹn rồi à?

Hào vội vàng đáp:
– Không… không… mày… muốn đi chơi thiệt hả? Để làm gì?

Khánh bực mình đáp:
– Tao muốn đi chơi cũng không được sao?

Hào vội xuống giọng:
– Ờ không phải, nhưng mà vì… um hồi trước mày… đâu có thích…

Khánh đáp:
– Mày cũng biết nói hồi trước mà. Con người phải thay đổi chứ… tối nay mày qua rước tao đi ha?

Hào chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều bởi anh còn đang lẩn quẩn lung tung ý nghĩ trong đầu nên bèn buông đại một câu đồng ý:
– Ờ,… chừng 10h30 tao qua.

Khánh la toáng lên:
– Trời… đi sớm không được sao? 10h30 nhà tao khoá cửa ngủ sao đi được.

Hào vẫn còn ợm ờ hỏi:
– Vậy mày muốn sao?

Khánh đáp:
– 8 giờ đi, tao muốn đi chơi sớm một tí. 8 giờ có được không?

Hào vội đáp:
– Ờ cũng được…!

Khánh phì cười nói:
– Vậy nghen, 8 giờ đó… tao chờ mày.

Hào đưa tay gác máy rồi anh nhìn nó trân trối cứ như là anh vừa bị mộng du vậy. Anh không tin nổi là mình vừa nói chuyện điện thoại, hơn nữa là không tin nổi những gì mà mình vừa nghe xong. Thằng Châu tròn xoe mắt nhìn Hào mà hỏi:
– Anh… làm gì vậy?

Hào giật mình vội nói:
– À không,… đâu có gì.

Thằng bé nheo mắt tinh nghịch:
– À há…

Hào phì cười:
– À há cái gì…?

Anh đưa tay định tóm lấy thằng bé, nhưng nó đã vọt chạy mất…

Khánh thả người nằm lăn ra nệm, anh bật cười khoang khoái. Cảm giác thật dễ chịu. Anh thầm nghĩ: “còn gì nữa không ta? À phải rồi,… phải tập hút thuốc, tập uống bia… dân ‘chơi’ đều bắt đầu từ những ‘món’ này mà”. Rồi anh phì cười mà tự nói một mình “còn ma túy nữa, có nên thử luôn không?”. Cuối cùng anh quyết định tập hút thuốc trước. Nói là làm, anh nhảy phóc khỏi giường và đi tìm mua một bao thuốc lá.

* * *

Hào lóng ngóng trước cửa nhà Khánh, hắn nữa muốn vào nửa lại không. Rồi hắn lại phì cười, không hiểu tại sao lại có người có thể làm cho hắn trở nên điêu đứng bất thường như vậy. Con người hắn quả thật là lạ. Có thể nói trên đời này không ai có thể ảnh hưởng được cuộc sống, suy nghĩ của hắn. Nhưng, vẫn có một người! Một thiên thần của hắn. Và hắn giật bắn mình khi thiên thần của hắn xuất hiện. Khánh tươi cười bước ra trong chiếc quần Kaki trắng tinh và chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh biển tuyệt đẹp. Hào ngây ngất nhìn Khánh cho đến khi Khánh nhìn hắn vào lên tiếng:
– Hê… nhìn gì dữ vậy?

Hào giật thót mình vội quay ngoắt đi:
– Trời, Hào chưa có… ờ bấm chuông mà…

Khánh bật cười khanh khách:
– Tao thấy mày từ trên lầu kia.

Hào thở phào:
– À, vậy hả. Vậy giờ … đi đâu?

Khánh chưng hửng đáp:
– Tao hỏi mày câu này mới đúng.

Hào giật mình bèn đáp:
– Ờ, phải… phải… Ờ đi cà phê nghe?

Khánh nhăn mặt đáp:
– Cà phê thì chỗ nào mà tao chưa đến chứ? Có gì đặc biệt không?

Hào lại vẫn cái giọng cũ:
– Ờ, vậy thì đi ăn ?

Khánh phì cười:
– Ăn rồi ông tướng. Đi chỗ nào nhảy nhót cho vui coi.

Hào thở hắt ra. Quả thật nãy giờ lung tung ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, chúng lộn xộn hẳn lên làm hắn không chọn lựa được những gì nên nói, nên làm nữa.
– Ờ, Hào biết một quán cũng hay lắm, có nhãy nhót nữa.

Khánh vui vẻ đáp:
– Vậy thì đi. Mà ở đâu vậy?

Hào đáp gọn:
– Thì đi sẽ biết…

Nói rồi hắn đề máy lao vút đi. Khánh vòng tay ôm lấy người Hào chặt cứng, người anh tựa hẳn vào hắn. Mùi nước hoa CK nhẹ thoảng vài mũi hắn khiến hắn cảm thấy như muốn ngất đi trong vòng tay Khánh. Hào giật mình, anh cảm thấy quả thật mình không ổn, không ổn chút nào. Đâu phải anh chưa từng được ai ôm, vào cũng đâu phải anh chưa từng chở người nào đó đi chơi!? Nhưng người này thì khác, hoàn toàn khác. Hắn rõ ràng bị cuốn hút đến lạ lùng.

Phần Khánh thì lại khác. Đây là người đàn ông thứ hai mà anh ôm lấy thân mật như vậy. Anh hồi hộp lắm, tim đập rối tung lên, anh cứ ghì chặt lấy cái thân người vạm vỡ ấy và cảm nhận được sức sống mãnh liệt trong người con trai đó đang tuôn trào trong vòng tay mình. Cái cảm giác này đã từ lâu Khánh không có được, và anh cứ nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ có nữa.

VN88

Viết một bình luận