Trần Lượm, với nghề phụ tá luật sư, lo về tai nạn xe, nhiều phen giúp đỡ qua lại cùng Hồng Diễm, cho nên, anh ta trớ thành bàng hữu gắn bóvới Hồng Diễm. Đưa Ngọc tới Hồng Diễm để sửa sắc đẹp, đó là điều rất hợp tình hợp lý. Chỉ kẹt cho Lượm, là đương trong thời kỳ ế khách, xe cộ được lái kỹ quá, mấy tháng qua chưa vồ được một vụ đụng xe nào. Tiền bạc Lượm đang eo hẹp. Bỏ ra mấy ngàn cho người đẹp “tune up, nhan sắc cũng là một nhức nhối. Đã được Trần Lượm loan báo trước, chủ tiệm Jacqueline vừa thấy Ngọc đã biết ngay là khách cần “tune up,, sác đẹp. Hông Diễm bắt tay Ngọc một cách thân thiện. Để gây niềm tin với Ngọc, Trần Lượm lên tiếng:
– Đây là Hồng Diễm, owner của thấm mỹ viện này, bạn thân của anh. Cân gì Ngọc cứ trình bày để công việc hoàn hảo hơn.
Là tay chơi, có máu đen đỏ. Trần Lượm biết trước sau gì cũng phải mất khoản tiền sửa sắc đẹp cho Ngọc. Anh ta vận dụng gần hết trí não, nhấn mạnh:
– Chuyện tiền bạc để anh lo, em cứ yên tâm.
Hồng Diễm nghe vậy, tâng bôc thêm:
– Chàng họ Trần này lúc nào cũng hào hoa phong nhã, ai gặp chàng là có phúc.
Trần Lượm đưa taybúng róc một cái, khoan khoái được điểm cao, mũi anh hin hít nớ ra như khúc bánh mì ngâm nước.
Để hai người đàn bà lo chuyện nhan sắc, anh ta chạy một mạch về văn phòng luật sư nằm trên đường Bolsa hy vọng có mối đụng xe nào để gỡ gạc. Cô thơ ký thấy xếp đi vào, áo quần bèo nhèo đã phát rầu trong bụng. Muốn mở miệng hỏi tiền lương nhưng lại ái ngại. Gần hai tháng nay Trần Lượm mãi đeo theo Ngọc, hy vọng moi được tí tiền nên bỏ bê chuyện làm ăn, đến nỗi tiền lương cô thư ký trực văn phòng cũng chưa có thanh toán. Loan là thiếu nữ độc thân vượt biên một mình đến Mỹ được hai năm nhờ bạn bè tiến cử đến làm thư ký cho Trần Lượm mỗi tháng đươc mấy trăm. Thời gian đầu, lúc Trần Lượm trúng mánh, lương phạng lãnh đều chi. Hai tháng trở lại đây, Lượm không vô mối nào nên kẹt cả thầy lẫn trò. Cũng may, cô thư ký thuộc loại kém nhan sắc, nên Trần Lượm chỉ thuần túy dùng cô để nghe điện thoại và trông coi văn phòng. Chứ nếu khá một chút, chắc anh chàng phụ tá luật sư cùng “nướng” rồi. Du còn nợ tiền lương thư ký, nhưng Trần Lượm vẫn ra cải đìêu là xếp. Hỏi giọng cụt ngủn:
– Sao có gì lạ không?
– Công chuyện thì không có gì, nhưng cô ca sĩ gì đó, nói khi anh về nhớ gọi lại cho cô ta.
Trần Lượm đi vào trong, dựa người dài trên thành ghế. Chống tay lên cằm suy nghĩ mông lung. Vẫn chưa giải tỏa được nỗi bối rôi vl thiếu tiền. Lượm tháo bỏ chiếc áo veste ra ngoài, nới lỏng cà vạt, mắt lim dim nghĩ ngợi: “Không lẽ ca sĩ Bích Thư lại xui xẻo đến như vậy, từ ngày gặp em rồi ăn nằm lạp chạp. Bao nhiêu chuyện xui xẻo đến với mình. Ông bà mình nói gái miệt đó thường mang xui xẻo cho đàn ông. Nhưng Bích Thư mặc dù ở miệt đó mà cay cỏ rong rêu rất đầy đủ, nàng còn rậm đám hơn mấy đàn bà khác”. Bị kẹt tiền, nợ nần thiếu hụt. Trí não Trần Lượm đâm nghĩ quẩn. Lượm nhớ lại ìân đầu tiên gặp em ờ một party nơi nhà người bạn, em lên hátbản “Những ngày xưa thân ái”, miệng em cười rất có duyên, mắt em nhìn đăm đăm phía Trần Lượm khi đến chỗ láy: “Anh còn gì cho em, chỉ còn cày súng nhỏ giữa rừng sâu giết thù”. Nàng hất mặt về phía Trần Lượm như ban tặng cho chàng câu này, nghe vừa hùng hồn vừ’a hiên ngang hết sức “Không còn gì cả, chĩ còn có cây súng nhỏ xíu mà vẫn cả gan tiến vào rừng sâu giết thừ’ thiệt là hiên ngang! Tác giả bản nhạc này là nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ thuộc loại gan cùng mình mới dám đặt lời một cách quái đản như vậy.