VN88 VN88

Cởi quần lót ra cho anh bú đi em yêu

Giang thẳng hai tay, Trân Lượm vươn vai thật mạnh, nhìn xuống phía quần đã thấy “bất thường” ở đó Tâm lý muốn vào cuộc chiến đã đẩy Trần Lượm tới cao dộ của sự hung hăng. So với ngày thường, Trần Lượm thấy có khác. Chàng ta nghĩ “thuốc này công hiệu như thần”.

Trần Lượm trấn an “người bạn nhỏ”: “Đừng nóng bạn, dịu dàng một chút, sắp được cho ăn rồi, đừng có nhiểu ntlớc miếng bậy bạ mất mặt anh hùng hết.” Rồi hát nho nhỏ “Anh mới ra lần đầu mà em đã m lần sau.”

Phía bên trong buồng tấm, Ngọc, sau một ngày làm việc mệt mỏi, đang thả mình vào cái ấm cúng của nước. Nàng kỳ cọ, vô tình móng tay cào vào ngực. Ngọc rời bồn tẩm đến trước gương nhìn, có một lằn sướt nhỏ đang chạy trên ấy. Ngọc lấy hai tay bợ lên, bóp nhẹ nơi đồi nui thương yêu. Nàng dùng ngón tay trỏ xoa dấu trầy trên ngực, nhưng vẫn không làm mờ đi được. Cúi đầu xuống, Ngọc thổi nhẹ vết trầy, nàng thấy tăng tăng một thứ cảm giác xa lạ. Trở lại bồn tắm Ngọc pha nước nóng hơn một chút, ưỡn ngực ra cho thật đầy, chống đớ với những tia ấm đang bắn vào đó. Mắt nhắm  lại, Ngọc tưởng tượng tới bàn tay của một người khác phái nếu lúc này thám hiểm nơi đó thì tuyệt diệu quá.

Trần Lượm không còn chịu được nữa. Không hiểu do thuốc hoành hành hay bởi tâm lý nôn nao muốn nhập trận, khiến cơ thể anh rậm rật lên. Chàng ta có cảm giác như đang nghe tiếng trống Bongo đánh sôlô trong lòng, chỉ muốn nhẩy múa hoặc vật lộn với một người khác phái. Anh nắm tay se se ngườl “bạn đời” y như người ta lăn chuối.

Tắm xong, Ngọc ra ngồi trước bàn phấn xấy tóc. Chiếc máy xấy hiệu “Sears” kêu rè rè, nàng dùng năm ngón tay làm lược ché ngược chẻ xuôi những sợi tóc ướt trên đầu, Năm ngón tay thon thon, trắng nuột nà như những mũi thuvền chẻ sóng gợi cảm tràn trề. Trần Lượm nhìn đó không nháy mắt. Tựnhiên chàng ta liên tưởng tới năm ngón tay mình vừa ngắn vưa thô, chàng nhớ tới đoạn thơ:

Tay mềm năm ngón mưa đan
Ôm thân củi cứng giữa tràng giangxanh
Nhấp nhô lên thác xuống ghềnh
Sớm mưa chìêu nắng mông mênh đất trời
Mịt mù bão dậy ngoài khơi
Tiếc con nước đục bỏ xuôi về nguồn.

Trong khi Trần Lượm tê lê mê với những ý tưởng quái đản, thì Ngọc cũng đã đời theo hơi nồng của máy sấy phà ấm vào tận chân tóc. Hơi nóng truyền xuống  lỗ tai, nang ]ùng bùng một chút cấm giác. Bất thần Trần .Lượm gọi tên “Ngọc” rồi im bặt: Ngọc quay lại thì Trần Lượm nhoẻn miệng cười tình. Con mắt nàng liếc xéo phía Trần Lượm thành một đường thật bén. Trần Lượm hách xì, nhột nhột nơi cổ. Hình như vì chàng cố đè nén lòng dục đang muốn bật dậy.

Thuốc của Vũ Công bày cho Trần Lượm, quả thật có “ép phê”. Chưa vào trận mà chàng ta đã thấy người nóng rang. Ngọc còn mặc quần áo hẳn hòi mà Trần Lượm lại có cảm tưởng nàng đang trân truồng, anh thấy nơi Ngọc lồ lộ những đường cong bén nhọn, vùng rất xuân tình nơi nàng sùng sục linh động lạ thường. Đàn bà rất nhạy cảm, thấy Trần Lượm trăn trở kỳ lạ, Ngọc hiểu ý và biết chàng ta đang đòi hỏi “xáp chiến”. Ngọc lờ đờ đi ]ại giường:
– Anh làm gì mà như lên cơn động kinh vậy?

Trần Lượm “ờ, ờ” lấy lệ, chàng ta không biết phải đối đáp sao cho đúng với tâm trạng hiện tại “loạn cào cào”, của mình.

Ngồi nhẹ xuống giường, Ngọc mở một nút áo gần cổ, đưa tay chà lên mô ngực, kiểu người ta massnge cho máu chạy đều. Trần Lượm lấy cẳng khều ngang eo ếch Ngọc, hy vọng nàng ngã xuống. Ngọc cưỡng lại kinh nghiệm đời sống cho nàng bài học rất thực tiễn: “Đối với đàn ông dù quen thuộc cớ nào cũng không nên quá dễ dàng với họ, phải để cho họ vật vã đổ mồ hôi, họ mới cảm thấy thích thú.”

VN88

Viết một bình luận