Sau buổi đi chơi đó, Tuấn Ngựa thường xuyên đến nhà Hoa và cõng Hồng đi chơi riêng lẻ, nhiều buổi qua cả đêm. Chưa biết trong trận chiến giữa cô gái lai với Tuấn Ngựa sung sức, ai sẽ thắng, nhưng Đức quan sát thì thấy Tuấn có vẻ hốc hác thấy rõ. Đôi khi anh chàng này uể oải ra mặt. Theo tường trình của Tuấn Ngựa với Đức thì Hồng dù còn trẻ nhưng thược “cỡ đam mê” chứ trong làng còn gọi là “Đại Cỡi Âu Dương Phong”. Tuấn Ngựa phải ráng cầm cự, nhiều khi còn phải dùng tới “Dược Vũ” mới chống nổi. Dược Vũ là chữ tắt mà bọn Tuấn dùng đặt riêng cho nhau từ chữ nôm na “Vũ khí Thuốc men.” Phải có thứ này mai ra mới không chế được sức tấn công vũ bão của Hồng. Tuấn Ngựa kể tiếp, đôi bên bất phân thắng bại. Tuấn mệt mỏi đến nỗi tai ù cả lên. Bên xứ Mỹ này, trong phòng lạnh mà hắn nghe thấy tiếng muỗi vo ve. Hắn tưởng chừng như mình bị chích vào da thịt hằng chục mũi kim châm cứu, ban đầu tê lê mê, và dần mất hẳn cảm giác. Những đường gân trong người như thiếu sự ráp nối, rời rạc hẳn ra. Trong khi đó, địch càng đánh càng hăng. Nhờ dùng võ của “Âu Dương Phong” đi ngược đầu, nên cuối cùng địch thủ dường như cũng tẩu hoả nhập ma.
Hoa bốc điện thoại lên khi nghe chuông reo đến lượt thứ ba. Bên kia đầu giây có tiếng Tuấn Ngựa chào buổi sáng. Hoa thất vọng định cúp máy, nhưng nghĩ rằng như thế lố bịch quá. Bà ta hỏi Tuấn:
– Cậu Tuấn đấy à?
– Tuấn đây, thưa cô.
Hoa nhíu mày bực mình về lối xưng hộ trịnh trọng của Tuấn Ngựa. Bà ta sẵn giọng:
– Có chuyện gì đấy Tuấn?
– Hồng có nhà không thưa cô?
– Nó đi suốt đêm không thấy về.
Có tiếng “à” thảng thốt bên kia đầu giây. Hoa nói lớn giọng trong máy:
– Vậy chớ Đức thức chưa hở Tuấn?
Tuấn đáp nhanh:
– Đức cũng đi suốt đêm hôm qua.
Rồi như sợ ai cướp lời, Tuấn nhấn mạnh:
– Mình gặp mấy người bạn cho biết, gần đây Đức rất thân mật với Hồng. Hai người thường đưa nhau du hí về đêm luôn.
Trán Hoa nhíu lại, bà lẩm bẩm:
– Có chuyện này à… Khốn nạn thì thôi!
Tuấn đổ thêm dầu:
– Tụi đàn ông trẻ đứa nào cũng vậy cô ơi. Chài mẹ là để bắc cầu “lơn” con gái thôi. Tôi là bạn nó, tôi biết quá mà.
Hoa bực tức:
– Biết cái gì, nói nghe coi?
– Thì thằng Đức nó lợi dụng tối đến bắt bồ với Hồng, để sau đó nhờ tôi làm tấm bình phong mà “sự” con Hồng.
Hoa nhắc lại:
– Chắc như vậy không?
Tuấn cười sặc sựa không trả lời.
Hoa hét lên:
– Tụi cấu đểu lắm, đồng loã một đám!
Tuấn phân trần:
– Tui cũng đau như cô vậy, mới léng phéng với Hồng được một tuần, thằng Đức đã nhảy vào ăn có.
Tuấn chọc tức thêm Hoa:
– Cái thằng Đức mất dạy, đã ẵm mẹ xong còn bế con, mà tui cũng không hiểu Hồng ra làm sao nữa. Ai đòi kép của bà già mình mà đành nhẫn tâm cuỗm đi…