Vơi nhan sắc đó, hoàn cảnh đó, em Thủy là miếng mồi ngon cho dân háo chơi ở Mỹ. Chính vì nôn nóng, âu lo đó Trần Lượm hoạch định ngay một chương trình “đưa em vào hạ” thật sôi nổi, nhưng phải kín đáo. Bởi bên cạnh T’hủy còn có Ngọc. “Con mẹ Ngọc đã và đương là tình nhân của mình.” Mặc dù tình nghĩa giữa Ngọc và Trần Lươm cũng đang ở độ sôi, còn nhiều cụp lạc nhưng cái gì mới vẫn hơn. Ngọc so với Thủy dù đang có tiền, đến Mỹ trước em gái, nhưng phong cách vẫn quê hẳn Thủy. Thủy có duyên dáng của tuýp gái “New Wave” Chỉ cần tắm rửa cho sạch nước phèn, lột xác xong, Thủy se là thứ rất “hẩu xực” về nhiều mặt.
Buổi đầu tiên Thủy phải trình diện trường dạy ESL, không biết vô tình hay cố ý, Ngọc lại nhờ Trần Lượm đưa em gái đi giùm. Nàng việrn lý do bận chăm coi cửa hàng, hơn nữa Trần Lượm lại có quen với vài nhân vật ở Trung tâm Saint Paul. Nơi này được tổ chức bới một hội thiện nguyện nhận dạy Anh văn cho những người ty nạn mới tới Mỹ được hưởng quy chế Welfare, cũng nới này cách đây mấy năm, khi Ngọc còn chân ướt chân ráo tới Cali thụ huấn Anh văn, đã bị một ông thầy phóng dê tới tấp. ông thầy đó hiện nay không còn đi dạy học nữa mà trở thành một chuyên gia rnua bán nhà đất có tên tuổi ở quận Cam.
Ngồi trên chiếc xe Mercedes 560SL êm ái và lộng lẫy của Trần Lượm, Thủy có cảm giác đang đi trên một vùng mây rực rỡ màu sắc. Thỉnh thoảng nàng cười một mình, sướng như chưa bao giờ được sướng. Trần Lượm với bộ quần áo thời trang, kèm theo cái cà-vạt màu tươi nổi bật những đường chỉ óng ánh, cái cà-vạt của một người bạn mua ở bên Pháp về tặng phía bên ngoàỉ có hlnh một cánh hoa và bên trong là một thiếu nữ người Tây phương lõa thể thật là khiêu gợi. Trần Lượm rất khoái chiếc cà-vạt này, vì khi đeo nó, tựa hồ như lúc nó trên ngực của anh ta cũng có một người đẹp trần truồng ấp ủ. Mải mê phiêu bồng với ý tưởng sẽ đớp được Thủy, Trần Lượm vượt qua bảng “Stop sign”.
Thật không may cho ông phụ tá, ngài cảnh sát đang đậu núp ở gần đó, hú còi và thưởng cho chàng một ticket. Thủy là dân mới tới, nàng chưa thấu hiểu được đời sống bên Mỹ, nhúng người thi hành luật pháp Hoa Kỳ. Thủy nhoẻn miệng cười duyên lấy điểm với ngài cảnh sát. Nhưng anh chàng “police” vẫn cứ trân trân ra mặt. Anh ta chào xã giao “hay, hay” nhưng tay vẫn cứ biên phạt. Thủy âm thầm trong bụng: “Nó nói mình “hay, hay” mà sao nó lại phạt?”
Nhận xong cái ticket, Trần Lượm cho xe đi, mặc dù xót xa cho cái ticket một trăm hai mươi đô-la một cách oan uổng, nhưng Trần Lượm cũng ráng cắn răng ra vẻ như “ăn thua gì”.
Trong khi đó thì Thủy tỏ vẻ khó chịu về cái hình phạt nặng nề ấy đối với một ngài phụ tá luật sư:
– Ủa, anh là ]uật sư mà nó cũng phạt à?
Trần Lượm cươi cho sự ngây ngô của người mới tới:
– Bên đây Tổng thống nó cũng phạt đó em ơi!
Để tạo cho em có một quan niệm về đời sống bên đâyvà cũng để “hù” người đẹp thêm, Trần Lượm tiếp:
– Cái quan trọng ở xứ này là phải có nhìêu tìên!
Có tìên rồi thì sao cũng được.
Thủy gật đầu ra điều hiểu ý. Đồng thời liếc Trần Lượm một phát bén như dao như muốn nói: “Anh là người có tiền, phải hôn?”
Xe đậu trước cửa trung tâm. Trước khi rời xe, Trần Lượm gớ gạc. Anh ta lấv tay vuốt vào tóc Thủy:
– Tóc em bay rối tung hết rồi!
Mấy người tỵ nạn học trò đứng gần đó nhìn cảnh này đâm thèm thuồng. Có một cô họctrò trố mắt nhìn Thủy hồi lâu rồi bật tiếng gọi:
Thủy, Thủy phải Thủy ở B5 Thái Lan không?
Thủy quay lại nhìn. Nàng ôm châm lấy người bạn:
– Trời ơi, Thi đấy hả? Qua lâu rồi sao còn học vậy bồ?
Nói chuyện với Thủy mà Thi cứ nhìn Trần Lượm, ý chừng đang chờ một sự giới thiệu. Thủy hiểu ý, vừa nắm tay bạn, vừa nói:
– Anh luật sư Trần của mình đó!
Thi cúi đầu chào với dáng vẻ hơi khớp. Nàng ta muốn hỏi Thủy: “Anh là anh làm sao?” nhưng e dè nên lại thôi.
Bây giờ Trần Lượm mới chợt nhớ, bỏ quên cái “Samsonite” trên xe, nên lật đật quay lại để lấy! Sẵn dịp đó ngài phụ tá bèn làm một màn biểu diễn bấm cái “control an toàn” nơi tay, chiếc xe rú lên báo động. Bà con đứng gần đó lé mát hết ráo?
Lợi dụng ngài phụ tá đang còn ở trong xe, Thi hỏi nhỏ Thủy:
– Hồi ở đảo mình đâu nghe Thủy có anh bên Mỹ?
Thủy chắc lưỡi ỡm ờ:
– Thì anh bà con đó mà…