Ngọc cầm lấy cuốn sổ, dò theo ngón tay Thủy chỉ, thấy để tên: “Hoàng Thúc Khanh, ngụ vùng Anaheim, Cali.”
Trả lại quyển sổ cho em, Ngọc cười: “Mấy cái vụ mắc dịch này quên nó đi toàn là dỏm không thôi.”
Thủy không hiểu ý chị nàng hỏi:
– Ủa, thấy chả viết thơ chân tình lắm mà. Chả dặn khi nào tới đây nhớ liên lạc với chả, cần gì chả giúp đỡ.
– Thôi đi Thủy ơi, đàn ông của cái đất này thành quỷ hết rồi. Mấy chả đói khát đàn bà con gái mới qua lắm. Ngu ngơ, không có người hướng dẫn, thì chỉ nạp
mạng chùa cho mấy chả mà thôi.
Xong câu, Ngọc thở dài ra vẻ chán chường. Kiểu ăn nói đốp cháp của Ngọc làm cho Thủy hoang mang. Người chị này, cách đây mấy năm, hồi còn ở ViệtNam,
hĩen lànb, chân chất lắm, vậy mà bây giờ giọng điệu Ngọc nghi ngờ mọi thứ. Hy vọng được giải tỏa ẩm ức, Thủy khều vai Ngọc:
– Hồi chị qua đây thì sao?
– Chị không may như em, thiếu người dẫn dắt nên cũng trầy đa tróc vẩy dữ lắm.
– Chị muốn nói về mặt đời sống hay tình yêu?
– Cả hai Thủy à.
Thủy ghé vào tai Ngọc hỏi nhỏ:
– Bây giờ em thấy chị cũng đỡ lắm mà?
– Đỡ là sao hả Thủy? Ngọc nhấn mạnh.
– Thì em thấy chị đâu có già gì, cũng công ăn việc làm, nhà cửa tươm tất quá mà.
Ngọc cười trước lời bốc thơm của em.
– Bên này muốn chậm già đâu có gì khó Thủy, ráng làm sao có nhìêu tìên, tiệm sửa sắc đẹp ở đây thiếu gì.
Câu trả lời này gãi đúng chỗ ngứa của người phụ nữ vừa tới Mỹ, Thủy giả vờ khai thác:
– Ủa, chi cũng sửa sắc đẹp rồi đó hả.
Không trả lời em, Ngọc dùng ông hút quậy quậy ly nước.
– Em biết hôn, chi cũng hên thôi. Hồi chị mới qua, hai mẹ con đi ở share phòng người ta, phìên phức đủ điều thàng cha đàn ông nào thấy mình cũng muốn tấn công.
Ngọc dừng lại, hớp miếng nước, rồi tiếp:
– Họ không giống như ở Việt Nam đâu, yêu hay khôngyêu gì cũng xà vô, họ tìm đủ mọi cách “ấy” mình. Ngọc hạ thấp giọng ở chữ “ấy” khiế.n Thủy nghe không rõ nhưng nàng cũng cảm biết được cái đìêu Ngọc muốn nói.
– Ở Việt Nam bây giờ cũng vậy chị ơi, mấy thằng cha đàn ông cũng kỳ lắm, họ lợi
dụng đủ chuyện để “làm ẩư’ mình.
Ngọc nhướng mắt:
– Vậy hả?
Thủy tiếp vẻ quan trọng:
– Trời ơi, nhất là mấy thằng cha bán chợ trời, mấy thằng tài xếxe hàng. Họ như ông vua, mánh mung có nhiều tìên rồi quãng ra hưởng thụ không kể số gì…
Tới đây, tự nhiên Thủy ngập ngừng, nhắc tới đám tài xế xe hàng, Thủy nhớ tới thằng cha Ba Minh lái xe đường Sàigòn-Phan Thiết, thời Thủy đi buôn chuyến, Thủy cặp bồ với Ba Minh, nhờ hẩn che chở bảo vệ, giúp Thủy dấu hàng lậu. Chả uy quyền như mấy ông phi công hồi xưa lái máy bay C30. Được mấy cha tài xế quan tâm thiệt là hãnh diện, chẳng những làm ăn được nhìêu tiền mà còn sướng tấm thân. Ba Minh có cái tật làm tình trên “cabin” xe không phải thằng chả hà tiện, mà tại cái “giơ” chơi cua chả là vậy. Chả khoái cong mình như con tôm, làm ăn cà trật cà vuột, nửa khép nửa mở. Vậy mà cũng phải ráng chìêu thẹo chả, bởi vì mấv thằng cha này đắt đào lắm, không có mình mấy chả tấp vô con khác lìên. Được cái là thàng chả không có mạnh và dẻo dai. Cứ như con gà mắc thuốc, gục lên, gật xuống chút xíu là ho lìên. Nhìêu lần không cần cởi mở gì hết cứ lú ra chui vào, kiểu thằng ăn trộm, nại chưa xong cửa đã nằm xoải tay xoải chân rồi.