Vừa mở cửa, vừa cười làm dáng, Hoa trách móc:
– Mấy “ngài” giờ giấc lôi thôi quá, chờ cả tiếng đồng hồ mới thấy đến.
Đức đẩy cửa ật vào trong, nói lí nhí xin lỗi.
– Đức phải chờ thằng Tuấn Ngựa…
Chợt biết mình lỡ lời, Đức lắp bắp chữa lại:
– Mình phải chờ chú Tuấn, chú kẹt có cái hẹn với bà dì nên đến hơi muộn.
Lúc bấy giờ, Hoa mới dường như để ý tới người đứng phía sau Đức:
– À, chú Tuấn đấy à?
Bà ta làm bộ ngắm nghia Tuấn từ đầu tới chân, xong buông một câu phê phán:
– Coi cũng được, còn trẻ mà chững chạc.
Tuấn lấy điểm ngay:
– Cám ơn cô, Đức còn chững chạc hơn Tuấn mà.
Hoa xì một tiếng, lên giọng:
– Chững chạc gì ông cụ non này? Nhờ tôi chỉnh hoài mà cũng chưa tới mức được.
Ý Hoa muốn Đức phải có tâm hồn của kẻ bốn mươi tuổi, nhưng mang thể chất và sắc vóc của một chàng 22. Đức còn mắc cỡ khi gọi Hoa bằng em, còn e dè trong những cuộc đi chơi với Hoa ở chỗ đông người. Như vậy Đức chưa thoát. Đức chỉ thích gần Hoa trong những nơi u tối lờ mờ, nhất là Đức hay dùng chữ “vay mượn”, mỗi lần cần Hoa chi “tại.” Nghĩa là Đức còn khách sáo, Đức chưa dám chuốt hẳn đôi đũa yêu đương của hai người sao cho hết so le. Chừng nào Đức gọi hoa bằng “mình”, đeo eo each Hoa đi giữa đường phố, và ôm hôn Hoa một cách thích thú nơi đông người, lúc đó HOa mới ăn chắc là Đức đã thực sự “yêu” nàng. Yêu mà còn run, còn nhát, còn sợ dư luận thì chỉ mới là yêu nửng chừng, yêu tạm bợ. Theo Hoa, nếu Đức dám bày tỏ cái yêu thứ thiệt trên mọi khía cạnh với bà, Hoa sẽ tổ chức một cái đám cưới linh đình cho thiên hạ lé chơi. Thiên hạ hết dám coi thường cái con “HOa Mồng” này. Hoa vẫn bị tụi bạn xồn xồn cho nàng cái hỗn danh “Hoa Mồng Gà”. “Đồ mấy cái con lấy chồng ngoại chủng, cũng bày dạ98t Hoa này Hoa nọ, mồng gà, hoa khế thì có.”Hoa nuôi trong lòng nỗi căm thù cái bọn dã9 từng trêu chọc Hoa, khinh khi Hoa, nói hoài tụi nó mới chịu tha cái tên “Hoa Mồng Gà” và để rút ngắn lại còn thành hai chữ “Hoa Mồng”.
Trong lúc chờ Hoa trang điểm, Tuấn Ngựa có vẻ sốt ruột vì chưa thấy Hồng xuất hiện. Hắn đứng lên ngồi xuống, đi vòng vòng phòng khách, hết nhìn cái này lại ngó cái khác. Biết tính bạn, Đức nhỏ giọng, trấn an:
– Mày làm cái gì mà như ngựa đói không bằng, từ từ rồi cũng xong thôi.
Tuấn Ngựa bật quẹt hút thuốc, không thèm trả lời bạn. Hồng từ buồng bước ra với bộ đồ ngủ còn nhăn nheo. Bất chợt đứng khựng lại. Thái độ bối rối này chứng tỏ Hồng không ngờ bữa nay ông bồ trẻ của mẹ mình đến nhà, lại có dẫn theo khách. Lỡ bộ rồi, Hồng lên tiếng:
– “Hai” Đức.
Đức cười cầu thân:
– “Hai” Hồng.
Nghe có giọng nữ lao xao, Tuấn Ngựa bật ngược lại, cũng chỉ vừa kịp nhìn được cái lưng và mái tóc dầy, đen tuyền nổi bật lên nền áo mỏng màu hường nhạt của người đẹp.
Đức nói với theo:
– Chuẩn bị nhanh nhanh rồi đi chơi với tụi này nghen Hồng.
Có tiếng từ trong vọng ra:
– Bữa nay có chương trình gì vậy Đức?
– Thì đi ăn, rồi loanh quanh vài nơi cho hết ngày cuối tuần vậy mà…