Trong khi đó, em ca sĩ đưa tay khềụ khều nơi đùi người bạn, ý ngầm nói ràng: “Hắn khoái mày rồi đó!”
Người bạn em ca sĩ gật đầu nhẹ: “Ta sẽ tính hắn”.
Con mắt tinh đời của Vũ Công, mặc dù ngồi cách xa bàn Trần Lượm, cũng hiểu rõ được hai người đàn bà này muốn gì. Vũ Công ngoắc Trần Lượm sang nói
nhỏ:
– Con bé kia đang muốn chài ông đó. .
Trần Lượm toét mồm cười:
– Thầy giúp tôi giết nó cho rồi.
Đáng lẽ viên thuốc “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” là để dành cho người bạn, nay Vũ Công móc ra ấn nhẹ vào túi áo Trần tượm..Thầy Vũ Công còn dặn nhỏ:
Trước khi rời quán phải gặp tôi lần nữa có mấy lời dặn dò.
Trở về vị trí cũ, vũ khí đã có sẩn trong người, tạo cho Trần Lượm lên tinh thần thây rõ, anh ta gọi thêm bia và bắt đầu chú ý mạnh đến người bạn em ca sĩ.
– Hà về đây chơi hay định ở đây luôn?
– Cũng tùy theo phong thổ khí hậu, nhất là tình người ớ đây.
Câu mớm đó làm trớn cho Trần Lượm xổ một bài ca cũ mèm:
– Đất Cali đến dễ khó đi
Trai yêu chết bỏ, gái thề hiến thân.
Tuôn xong hai câu vè cà chớn, Trần Lượm khoái chí cười sằng sặc, em ca sĩ khó chịu nheo mắt:
– Anh làm như đàn bà ở đây là của chùa không bằng.
Trần Lượm, ngồi yên lại nghiêm chỉnh:
” Đâu phải ý anh muổn nói vậy. Đây chỉ là một kiểu ca ngợi tính chịu chơi của dân Cali thôi.
Em ca sĩ lắc lắc đàu phản đối:
– Anh nói dân Cali chịu chơi theo emthì không đúng chút nào.
– Không đúng chỗ nào em nói nghe coi.
Khà nhẹ sau một hớp bia, em ca sĩ nói:
– Anh cũng dư biết mà, mèo thường khen mèo dài đuôi. Xứ sở này theo em thì cà chớn lắm.
– Vừa thôi em, Trần Lượm gắt lời.
Em ca sĩ nhún vai với vẻ khinh đời.
Xét bản thân em, em cũng thấy đất Cali này ra sao rồi.
– Em không nên xét một vấn đề chung, qua một đơn vị lẻ.
Không những chỉ riêng em thôi, mà những người em quen biết, ai cũng chán cái đất này lắm. Bình thường thì Trần Lượm bao giờ cũng nhường lời ăn tiếng nói cho phái đẹp, ngặt nỗi bữa nay có người ở vùng xa mới tới vậy mà em ca sĩ cứ kê dân Cali hoài nếu im lặng thì kẹt quá, vì vậy Trần Lượm nhất định phải cãi lại em.
– Hà, bạn em ca sĩ, ngồi chăm chú nghe hai người đối đáp, thỉnh thoảng cười nhẹ, Khuôn mặt em khinh khỉnh làm Trần Lượm khó chịu, không hiểu tại sao em ca sĩ đề cập tới chuyện dân Cali cà chớn mà làm gì:”Người ta không biết thì để người ta dấn thân, trước sau gì rồi cũng biết”.
Mấy bàn khách chung quanh có vài vị nhậu hơi nhlều, nghe lõm bõm câu chuyện bàn cãi giữa Trần Lượm và em ca sĩ. Họ nhìn Trần Lượm bằng ánh mắt tiếp sức: “Anh bạn đừng làm mất mặt dân chơi mình nha”.
Em ca sĩ thấv được điều này nơi đám khách. Nàng hất mặt về phía Trần Lượin:
– Sao em nói, anh thấy có lý không?
Trần Lượm không trả lời em ngay, anh ta đưa tay gãi đầu. Em ca sĩ nhìn Hà như một ngụ y thầm kín.
– Hà biết hôn, ở đây đừng quá tin người. Tình đồng hương chốn này, nồng ấm theo kiểu đốt lá rừng. Thấy vậy mà không phải vậy.
Trần Lượm thấy em ca sĩ bắt Hà làm đồng minh.
Anh ta hơi chột dạ: “Mình định làm ăn với em, con mẹ này phá đám hoài.” Trần Lượm bất chợt đưa tay vỗ vào túi áo nơi có viên thuốc “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn”. Thấv thuốc vẫn còn nằm yên ở chỗ đó anh ta yên chí gật đầu.
Xoay ánh mắt chỉếu thẳng ngay Hà, Trần Lượm vỗ về:
– Cô bạn của anh chán đời, nên buông những phán xét quá vối về dân Cali, thật ra chuyện đâu còn có đó, không phải ai cũng vậy đâu.
– Hà không trả lời nàng lại cười.
Em ca sĩ nghe Trần Lượm đế cập tới mình như một sự không đồng ý, đâm ra khó chịu:
– Anh Trần làm như tôi là con nít không bằng, Tôi sống ờ đây lâu, tôỉ có nhiệm vụ phải trình bày cho bạn tôi biết về tình hình ờ đây. Tôi nói là nói đúng, chứ đâu có sai.
Nhìn con mắt đăm đăm của em ca sĩ, Trần Lượm biết em đang nồi nóng. Anh ta dịu giọng:
– Không phải anh nói em sai, nhưng mà anh muốn phân tích vấn đề cho rõ ràng hơn, ở đâu cũng có người tết, người xấu.