VN88 VN88

Cởi quần lót ra cho anh bú đi em yêu

Việc đầu tiên mà Trần Lượm quan tâm và muốn xuất chiêu với Thủy là chàng ta cố gắng tạo cho Thủy có bàng lái và tậu một chiếc xe cho em làm chưn cẳng. Đề nghị này rất hữu lý, mặc dù bà chị Ngọc phơn phớt biết rằng ông phụ tá chơi đẹp kiểu như vậy là muốn nhắm vào đối tượng Thủy chớ không phải vì cái tình nghĩa của Ngọc với anh ta. Ngòc đành cán răng để Trần Lượm thực thi kế hoạch.

Thủy thì mỗi ngàv mỗi đẹp theo với sự o bế của Trần Lượm. Trong lớp học ESL, ông thầy dạy Anh văn, kể cả mấy bạn đồng học với nàng, ai cũng muốn thả lời ong bướm tò vè với Thủy. Khác với những người ty nạn mới đến còn lãnh Welfare, ăn Food Stamp, Thủy cỗ vẻ trên chưn mọi người đi về có xe hơi đưa đón, quần áo thời trang đúng mốt. Nàng lột xác rất mau. Bạn cùng lứa đến Mỹ một lượt, ai cũng thèm đia vi của Thủy. Từ chỗ đó, Thủy đâm kiêu căng khiến nàng không có một người bạn gái thẩn thiết nào. Ông thầy dạy Anh văn của Thủy thuộc loại đàn ông dộc thân cũng có ý muốn vô đề em, nhưng thấy phụ tá luật sư Trần Lượm kềm khít quá nên không giở trò gì được.

Những lời bàn ra tán vô của thiên hạ, cộngvới tánh nhạy cảm đặc biệt của phụ nữ, Ngọc manh nha hiểu rằng: Trần Lượm đã kết Thủy! Chắc chắn Trần Lượm đang có âm mưu chơi trò “duyên chi tình em.” Nàng cảm thấy đau đớn cho cái “tình Cali tới đi chớp nhoáng”. Tuy nghĩ vậy, nghe đồn đãi vậy, nhưng Ngọc chưa có một bầng chứng rõ rệt về chuyện “người yêu đớp em gái”. Nàng âm thầm ghen tức, âm thầm rình rập, hy vọng quả tó được đôi “gian phu dâm phụ” để rồi tính chuyện luôn.

o O o

Sáng thứ bảy, trời hơi lạnh, sinh hoạt vùng thủ đô Sty nạn ồn ào như ngày lễ. Trần Lượm hẹn Thủy đến khu Phước Lộc Thọ gặp nhau. Gần đây, khi Trần Lượm đeo sát Thủy, anh không còn đến nhà Ngọc nữa. Chàng ta sợ chạm mặt với người cũ thì thiệt là khó ăn khó nói. Nhất là Trần Lượm vẫn còn đang nợ Ngọc một số tìên. Chàng ta đang giở “võ lờ” để được phôi pha.

Cách đó một tuần, Ngọc đã gởi thơ cho Trần Lượm; trong đó Ngọc đê cập tới số tiền mà Trần Lượm đã “mượn”. Ngọc cũng buông lời trách cứ Trần Lượm đã giở thủ đoạn lợi dụng tình cảm chị em của nàng để cua Thủy.

Khu Phước Lộc Thọ nằm trên đường Bolsa, cuối tuần nơi này tập trung hàng chục ngàn người Việt Nam lui tới. Trần Lượm đến trước, ngồi trong một quán cà-phê sang trọng có kmh bọc chung quanh anh ta lau lại cặp kính cận, đeo vào, mắt lom lom nhìn ra ngoài. Nhìêu nhóm thiếu nữ còn rất trẻ vừa đi vưa ăn hàng vặt, họ mặc quân bó ống chật khiến mấy chiếc mông tròn lẳn nổi bật lên. Trần Lượm hít hà thèm thuồng. Các em cũng rất tinh ý, biết tính hấp dẫn của mình nên vừa đi vừa uốn éo, khiêu khích.

Như đã quen thuộc, Thủy đi thẳng đến bàn Trần Lượm. Anh chàng đứng dậy, kéo ghế cho người đẹp điệu nghệ như một tay ga-lăng có sách vở:
– Ai đứa Thủy đến vậy?
– Một người bạn đó anh.
Trần Lượm dáo dác tìm:
– Sao không mời cô ta luôn cho vui?
Em có nói nhưng cô ấy bận hẹn kép.
– Trần Lượm nhếch mép cười:
– Tụi em qua sau vậy mà có phước, nhất là phụ nữ đẹp, ai cũng có người săn đón.

Thuỷ cười theo, vừa mở bóp tìm thỏi son thoa bóng lại môi:
– Đâu có thể so sánh như vậy anh, mỗi người đều có một số phận khác nhau, chẳng hạn như em bây giờ chưa có chiếc xe để lái, còn người ta thì vi vút từ khuya
rồi.

Trần Lượm gật gật đầu:
– Thì bữa nay anh hẹn em ra đây cũng vì việc đó. Xe ở đây thì đủ hạng em à, năm trăm cũng có, một ngàn cũng có, mười ngàn cũng có…

Thủy biết Trần Lượm khó chịu về lời nhắc nhở vừa rồi. Cô đập tay lên vai Trần Lượm:
– Em biết, em nói chỉ để mà nói thôi. Bộ em không biết anh đối với em như thế nào sao?
Câu vuốt ve đó Thủy chạm trúng vào tim đen của Trần Lượm, nên anh ta tươi tỉnh trờ lại:
– Anh chưa thấy người nào mới qua mà lại thông minh như em vậy…

Thủy bóp vào đùi Trần Lượm thay cho một lời cám ơn. Hai người lời qua tiếng lại khen tặng nhau, anh hầu bàn thỉnh thoảng tới lui săn đón mời mọc thêm nước uống.

VN88

Viết một bình luận