Nghe Huệ thuyết một hồi, toàn những câu có vẻ hung hãn, dao to búa lớn, Hoa đứng đực người ra. Nhưng bản năng tự vệ của một người nữ trước khi lăn vào đời gió bụi cũng choa Hoa thấu hiểu rằng, cái bước đường sắp tới của mình rất gian nan, rất gai góc. “Nhưng mà thây kệ”, Hoa nhủ thầm. “Người ta làm đượ, thì mình cũng làm được. Như vậy còn hơn sống nhờ ở đậu trên sự đau khổ của người ta…”
Cái buổi bán Bar đầu đời của Hoa thật cười ra nước mắt. Sau khi giới thiệu Hoa với cô Maria Hồng, chủ quán “Moonlight” , Huệ đưa Hoa đến ngồi ở một góc phòng, nơi có chiếc đèn mờ ảo chụp xuống, khuôn mặt Hoa nổi bật lên huyền huyền ảo ảo. Huệ cố ý chờ cho mấy thằng Mỹ quen đến, thằng nào Huệ biết nó chơi xộp, sẽ giới thiệu Hoa cho nó. Tiếng nhạc xập xình trong Bar đánh lên thường trực. Hoa chưa quen với âm thanh cuồng nộ này, thỉnh thoảng nàng đưa tay vịnh vào đầu để giữa thăng bằng trí não.
Huệ thì đang nhi nhô với mấy anh kép Mỹ, thỉnh thoảng đưa tay chỉ về phía Hoa. Có lẽ cô ta đang đánh bóng cô em gái bất đắc dĩ của mình. Một anh Mỹ trắng mặt còn non choẹt, nắm tay Huệ vặt vặt mấy cái, lôi nàng đi về hướng Hoa. Chừng như đã chọn lựa xong đối tượng, Huệ ngoắc Hoa đứng dậy đi đến quay rượu, nơi mà thằng John đang hí hửng lôi kéo Huệ. Với mớ chữ Anh ráp nối theo kiểu Việt Nam, Huệ giới thiệu tên hai người với nhau. Điểm chính mà Huệ cần nhấn mạnh là Hoa không biết một tiếng Mỹ nào. Cái lối cười cười nói của thằng John cho người ta thấy rằng đó không phải là điều cần thiết trong việc đãi rượu bà bắt bồ với Hoa. Dù đã học hàm thụ với Huệ bài vở cũng như phương cách tống tình lố lăng của khách, nhưng Hoa cũng không tránh khỏi nhột nhạt khó chịu khi Jonh mạnh bạo hôn hít, nắn nót vào đùi vào ngực nàng, phải chi nó là khách Việt Nam thì Hoa dễ chống đỡ hoặc gỡ tay nó ra, hay là xô nhẹ khuôn mặt bụ bẫm hôi mùi bơ của nó cứ muốn xáp xáp vào má nàng. Hoa chỉ biết nói nhè nhẹ: “Nô, nô.” Cái kiểu từ chối nhà quê của Hoa càng làm cho John hăng tiết thêm, hắn sờ soạng, ve vuốt cực kỳ hung hãn, tay Hoa vừa gait thì hắn khép lại, y như mấy cái gạt nước trên kiếng xe, phủi hết giọt này thì giọt khác lại tới tấp bám xuống. John thì cứ tưởng Hoa muốn đặt điều kiện nên hắn cứ xè bàn tay đếm hết ngón này sang ngón khác. Ý chừng hắn muốn cho Hoa ngồi với hắn sẽ được năm bảy ly trà Saigon (Saigon tea), chữ lóng của giới bán Bar được coi như đơn vị trả tiền cho gái khi ngồi hầu khách. Hoa thì tối tăm mặt mũi bởi cái mùi bơ sữa thiu trên da thịt của John, đang làm nặc nồng hơi thở nàng. Hoa đâu có ngờ, cái nghề bán Bar buổi đầu ngột ngạt như vậy. Những tưởng nó vuốt ve, nó vuốt, nó sờ tóc, bóp tay theo cái kiểu Việt Nam, hoặc quá lắm anh bảy Chà Sakatri cũng là cùng, chứ có đâu mà kỳ cục như vậy… Hoa muốn nói với nó từ từ cho Hoa thở, nhưng nàng không muốn làm sao phóng ra được lời, mà hồi ở nhà Huệ đâu có dạy Hoa loại vũ khí chống lại sự ngộp thở như vậy.
Huệ ngồi cách Hoa hai ghế, thấy John làm quá đáng, nàng sủa ra một tràng tiếng Anh bồi: “Don’t touch very much, she new work here, slow, slow…” (Đừng rờ rẫm nhiều quá, cô ta mới làm ở đây, chậm chậm lại). John hứng chí thêm, hắn ực một hơi ly rượu cạn vèo.
Lợi dụng lúc John lỏng tay bưng rượu, Hoa vùng ra khỏi hắn, chạy đến nơi Huệ , hổn hển than thở: “Chị nói nó muốn gì thì từ từ, làm em ngộp thở quá, chịu không nổi.”
Huệ đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hoa: “Chị đã nói với Hoa, cái nghề này chán lắm, khách nó coi mình như con thú cái không bằng. Nó cho mình uống một ly nước cà, nó muốn vắt lại mình một bình sữa. Lần lần rồi em sẽ quen, em đừng coi mình là mình nữa, phải tưởng tượng mình như cục đá, khúc cây, nó muốn làm gì thì kệ nó. Em phải trơ trơ, càng chai lì càng có tiền. Đừng tỏ vẻ sợ nó hoặc xúc động gì cả. Nó rất khoái mình xúc động, nếu mình xúc động thiệt là coi như nó thắng, mà nó thắng thì mình sẽ thua. Kẻ thua sẽ bị hành hạ đủ điều không thương tiếc.”