VN88 VN88

Cởi quần lót ra cho anh bú đi em yêu

Sau màn “Văn học nghệ thuật”, phần muốn thử thuốc của thầy Vũ Công, Trần Lượm mở chiến dịch phóng dê. Trần Lượm vào trong rót cho em một ly rượu chát hiệu “Lancer”, còn chàng ta thì mở ngay viên thuốc uống ]ìên. Theo lời thầy Vũ Công căn dặn: “Thuốc này thuộc loại emergency, uống vô sau mười phút sẽ bắt đầu công hiệu, và công hiệu chỉ có một lần, nhưng một lần cũng đủ cho em tởn tới già, thuốc này thuộc loại gia truyền, có sức công phá hết sức mãnh liệt, có thể nói đó là đệ nhút dương-cương-sát thủ-dâm-tà-khách. Đàn bà dữ cỡ nào mà gặp thuốc trợ lực loại này cũng thúc thủ như ếch phơi nắng giữa trưa hè.

Qủa nhiên, đây là loại thuốc cực mạnh, năm phút sau khi dùng thuốc, cơ thể Trần Lượm, nơi những dòng kinh mạch bừng bừng hứng chí, cơ hồ có những luồng gió nóng phả ốêu vào nội tạng tứ chi, nhất là nơi bộ phận “bầu bạn” như có thần lực chuyển vào. Nó hung hăng thật khó kém chế, Trần Lượm phải chơi một chai bia Mễ vào để đánh lận con đen, ngõ hầu che mắt Hà. Anh ta đổ thừa? “Bia Mễ mạnh quá, uống vào đâm khó chịu. Hà là một phụ nữ đâu phải tầm thường, nàng vào ra trận mạc cũng nhìêu, khi chấp nhận về phòng khách với Trần Lượm, nàng cũng biết được rằng: chuyện gì sẽ xẩy ra. Nhưng nàng không hiểu tại sao anh chàng này lại tự dưng lên cơn có vẻ hung hãn quá. Bản năng người nừ là phô trương, yểu điệu mần mọ, cọ xát sau đó mới nhập thiên thai. Mặt Trần Lượm chuyển màu hồng thấy rõ, hai mắt chàng nhìn chầm chập vào bức tranh, chàng bẻ mấy lóng tay kêu rôm rốp. Hà than “Trời hơi nóng”, rồi không cần chờ ý kiến Trần Lượm. Nàng mở nút áo đưa tay chà nhẹ nơi ngực, môi nàng hồng lại uống chút rượu chát, nàng dùng lưỡl quệt qua quệt lại đôi môi khêu gợi đó, giống hệt người khách đi đò, dùng tay chà sát hai bên mép thuyền giữa trời nóng, vừa rát lại vừa tưng tưng.

Hà dùng lưỡi của nàng để quệt môi. Vậy mà Trần Lượm cỏ cảm tưởng như chàng vừa bị xúc phạm nơi phàn cơ thể mình. Chàng ta rướn cao cồ lên gục gật theo đường liếm của người đẹp. Chiếc love seat nhúng lên nhúngxuống theo động tác của Trân Lượm. Người Mỹ đặt tên cho chiếc ghế này cũng thiệt là đúng điệu:
“Ái ân theo thế ngồi”. Không khí phòng khách bây giờ thật im lìm. Hà mang tâm trạng của mèo vờn chuột, nàng dùng lưỡi liếm môi, hai tay thỉnh thoảng chà sát vào đùi, Chú chuột Trần Lượm không bi ai đánh đập mà thở hồng hộc, đôi mắt láo liên chớp lên chớp xuống. Chàng ta chỉ muốn tấn công ngay để hạ át đối thủ Nhưng khuôn mặt dửng dưng của nàng khiến chú chuột e dè.

Mười lăm phút trôi qua, “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” đã ăn sâu vào nội tạng Trần Lượm. Bộ thận của ngài phụ tá như có kiến bò trong đó, cơ hồ có âm thanh “bực bực” vang ra. Là tay chơi đã từng đấm đá qua nhìêu chiến trường nhưng quả thật đối với võ đài “love seat”, anh ta chưa kinh qua. Trần Lượm chưa biết xoay sở ra sao cho thuận tiện. Hà bỗng đổi thế dùng chân phải gác qua chân trái. Nàng hành động từ tốn tới độ một mang thit trắng nơi đùi nàng hơ hớ phơi ra, rồi từ từ khép lại. Trần Lượm ú ớ phát thành tiếng “Anh yêu em, anh yêu em”. Hà phì cười thầm: “Ai chả biết anh muốn yêu, anh còn muốn cắn nữa là đằng khác, nhưng yêu kiểu nào cũng phải có phép tắc chớ, xài võ rừng người ta ghét lắm…” Nghĩ vậy Hà bắt đầu hành Trần Lượm:
– Anh thú thật với em đi, anh đã hạ bao nhiêu đàn bà rồi.
Câu hỏi hỗn xược ngang xương làm Trần Lượm xanh mặt. Chàng ta không ngờ gặp một đối thủ quá quất: “Biết vậy mình khoan uống thuốc để còn đây đủ bình tĩnh chống đối lại Hà.” Ngặt nỗi thuốc càng ngày càng ngấm, chất dương tăng quá mạnh khiến cho Trần Lượm lùng bùng lỗ tai, mắt mờ mờ dần. Nhìn đâu cũng thấy đấu “DELTA” xoay vòng tròn. Trần Lượm hớp miếng nước hy vọng hạ hỏa. Thật xui cho chàng  lại đớp nhằm chai rượu bia dang dở. Hơi nóng chạy vào ngũ tạng làm cơ thể như nức nở bởi con dao dục tình chém xuống. Chàng đưa tay gãi đầu sồn sột. Hai lỗ tai Trần Lượm tím lại giống như thuở nhỏ đi học bị ông thầy đánh đòn. Nhìn cảnh tượng này Hà nào biết được Trần Lượm đã dùng qua thuốc của thầy Vũ Công. Nàng nhớ lại một kép trẻ ở Texas trước khi làm tình cũng có sắc diện biến chuyển như vậy. Sau này nghiên cứu sách báo, hỏi thăm bè bạn, Hà biết người này bi chứng phong tình thượng, chứng bệnh trúng gió tình dục, khi thấy đàn bà con gái bày của quý là lên cơn động tình, mặt mày đỏ như gấc, hai má phùng ra, vành tai tím lại. Lần đó anh chàng này hành hạ nàng như một anh hàng thịt. Chân tay anh ta thái mẩi, bầm lên bầm xuống, hít thở không điều hòa, hết moi chỗ nọ đến móc chỗ kia, anh ta nhủi lung tung như một con chuột chù, nhất là râu anh ta sừng lên cứng cáp dễ sợ.

Thiệt không may cho Trần Lượm, bới trí liên tưởng của Hà về người tình cũ. Hà xích qua một bên dùng gói ngăn cách với Trần Lượm. Trần Lượm thì nghĩ khác, anh ta cho rằng Hà chuẩn bị vũ khí để kê trước khi cho chàng nhập nội. Trần Lượm cởi mẹ nó chiếc áo ra để ứng chiến. Bộ ngực “Oméga” của ông phụ tá lép xẹp giờ phút này cũng ửng hồng, Trần Lượm đưa tay vuốt ngực trấn an: “Ráng đi con, sắp được ăn rồi.” Những quơ quào hăng tiết vịt của Trần Lượm càng làm cho Hà ngán hơn. Nàng khép kín đùi lại hay tay vuốt má vỗ về. Trần Lượm bỗng gác chân lên chiếc gốl nằm ngang trước khi sắn ống quần lên, chàng ta áp dụng một bài học trong sách tâm lý tình dục. Muốn gợi hứng người nữ, phải bơi bày phần bắp đùi cho bắp thịt co dãn”. Một lần nữa, Trần Lượm lại để nhược điểm của mình lòi ra: hai chân Trần Lượm nhẵn bóng, chỉ có mấy sợi lông tơ màu vàng nhợt nằm sát rạt. Thay vì bị kích thích, Hà đâm ngán ngẫm hơn: “Đàn ông gì mà trơn tru bà rù vậy. Độ dương trong người Trần Lượm lúc này đã tăng quá giới hạn, chàng ta lên tiếng kêu gào bầng bài hát “Xích lại gần anh tí nữa đi em…” Hà vẫn dời tại chỗ, nhưng nghĩ sao lại thôi. Hơi thở của nàng đều nhịp, khiến cặp đừa nhân tạo phập phồng linh động dễ sợ.

VN88

Viết một bình luận