Tuấn Ngựa đứng im, nghe hai người đối đáp, hắn muốn xía vô vài câu, nhưng nghĩ rằng mình chưa được giới thiệu chính thức nên lại thôi.
Hai mẹ con Hoa và Hồng xuất hiện một lượt nơi phòng khách, rực rỡ chói chang trong bộ quần áo màu sặc sỡ.
Đức vội vã đốp chát ngay:
– Đây là Tuấn Ngựa, bạn mình đó.
Xoay sang phía Hồng:
– Hồng, “em gái” của Hoa.
Đức hạ giọng nhỏ nơi chữ “em”, cố tình nói hơi lớ lớ cho ba người nghe thế nào cũng được. Hồng bắt tay Tuấn Ngựa, chiếu mắt nhìn kênh kiệu vào đối thủ. Tuấn Ngựa bối rối, lắp bắp:
– Hân hạnh, hân hạnh.
Đức tức mình về thái độ lẩm cẩm của Tuấn Ngựa trước mặt người đẹp buổi ban đầu. Lúc trước, Tuấn hoạt bát nhanh lẹ bao nhiêu, bây giờ tự dưng ngờ nghệch và chậm chạp quá độ.
Hoax en vào:
– Bây giờ mình đi đâu, mấy ông “mãnh”?
– Bữa nay mình hãy để cho Hồng quyền quyết định. Đức đề nghị.
Hồng tấn công và đưa Tuấn vào thế kẹt:
– Tuấn là bạn mới, vậy đưa tụi này đi đâu, tụi này đi đó, chớ cần gì mà lựa chọn.
– Bây giờ lên xe rồi hẵn tính. Câu độ bằng lối ỗm ờ là nghề của Tuấn Ngựa.
Trong việc lựa nơi chốn để ăn chơi, Hoa là người lưu ý nhất. Bởi vì cái sự so le tuổi tác giữa bà ta và anh kép trẻ, cho nên lúc nào Hoa cũng muốn họ chỉ đến nh74ng nơi có đám đông gái xồn xồn hầu được chen chúc vào đó và nổi bật hơn. Hoa ngán đến các tiệm có mấy em choai choai, đứa nào cũng sẽ gọi Hoa bằng dì, bằng cô, còn đối đáp với Đức bằng anh, bằng em, như vậy ngượng thấy mẹ.
Đức thì không để ý đến điều này. Mục đích chính của cuộc gặp gỡ hôm nay là làm sao cột được Tuấn Ngựa vào Hồng để có thêm đồng minh thân thiện ngõ hầu dễ dàng thực hiện kế hoạch “bắt mánh” Hoa cho chắc ăn.