Một tiếng đòng hồ sau, Lam trở lại, dẫn theo cha tài xế đụng xe. Hai bên trao đổi thủ tục, ký giấy tờ xong xuôi. Mời khách la ngoài. Trong đây, Lượm tỉ tê đưa Lâm bốn bò gọi là khởi đầu”. Lâm cằn nhằn:
– Mối này những năm mạng, hai xấp, thầy đưa vậy chết rồi.
Sợ khách nghe bể chuyện. Trần Lượm xuống nước nhỏ:
– Ông sao kỳ quá, cái này khởi đầu thôi mà, đưa khứa về đi mai tính sau.
Biết cù nhầy cũng không thêm được, Lâm hăm he:
– Nhớ mai nghe thầy, chơi vậy chết em rồi.
Còn dằn lại hai bớp trong túi, Trần Lượm cũng thấy vững đạ phần nào. Chờ Lâm và khách khuất bóng. Anh ta dặn dò cô thư ký mấy câu xong lái xe chạy đến thẩm mỹ viện đón Ngọc.
Buổi đầu, đến thẩm mỹ viện, Ngọc chỉ mới được chuyên viên sửa sắc đẹp dọn dẹp sơ lược phía ngoài, chụp hình lấy mẫu. Côrlg việc này chỉ cần hai tiếng đồng hồ. Đang nóng lòng chờ Trần Lượm tới đón về. Thấy bóng dáng chàng ta tới, phong độ hăm hở. Ngọc sướng ra mặt, nhưng cũng làm bộ trách yêu:
– Anh làm người ta chờ quá trời.
Nỗi mừng vô mánh còn đeo đuồi Trần Lượm từ văn phòng tới đây chưa tan hết~ Chàng ta hí hửng xin lồi Ngọc. Bắt tay Hổng Diễm, sướng ra mặt chàng dùng ngón trỏ khều khều nhẹ vào lòng bàn tay Hồng Diễm ra đìêu “yên chí đi”.
Trời cuối năm, tối đến rất mau. Vừ’a lái xe, Trần Lượm vừa nán nắn túi, hai trăm cộm cộm khiến Trần Lượm nghĩ đến chuyện đưu Ngọc đi ăn. Xe cũng sắp tới ngã tư Newland và Magnolia. Không cần hỏi ý kiến Ngọc, chàng ta quẹo nhanh vào trước cửa quán Hồng Liên. Một quán thit đê nổi tiếng “ôngxực bà hỉ- chàng ăn nàng khen ngon”. Lúc này Ngọc cũng vừa cảm thấy đói được đưa đi ăn thiệt đúng ý nàng, nhưng Ngọc vẫn giả đò khách sáo:
– Chưa về hả anh?
– Anh mời em ăn cái đã.
Hai người bước vào quán. Khách khứa nơi đây có vài người quen Trần Lượm. Họ bắt tay nhau chào hỏi vui vẻ Đang lúng túng chưa biết giới thiệu Ngọc thế nào cho ồn. òng chủ quán, một tay tiếp khách sành điệu giải vây dùm Lượm:
Chào ông bà phụ tá.
Lượm chọn bàn nơi góc có cây kiểng che, kéo ghế cho Ngọc ngồi trước. Hai tấm thực đơn được đưa ra. Biết nơi này Ngọc còn xa lạ. Trần Lượm gọi món ăn, vừa giới thiệu:
– Dê ở đây h.t sẩy đó em.
Vừa nói, Lượm vừa liếm liếm môi ra đìêu khoái tỉ. Để tỏ ra mình quá quen thuộc nơi này. Trần Lượm không cần nhìn thực đơn, gọi ngay món “dê nướng vỉ”. Anh ta còn dặn thêm chủ quán “Nhớ trúng bài bản nghe ông chử’, Chủ quán cười xã giao, đưa ngón tay cái lên trời: “Hết sẩy ông phụ tá”.
Ngọc thắc mắc, chờ chủ quán quay lưng, hỏi nhỏ Trần Lượm:
– Món gì nghe lạ quá vậy anh?
Chỉ chờ có vậy Trần Lươm tán:
– Món này rất thích hợp với phụ nữ, nhất là rất bổ da. Em ăn rồi sẽ thấy hồng hào tươi mát.
– Nhưng mà em chưa quen.
Rồi em sẽ quen em khoái cho mà coi.Người hầu bàn đứng cạnh đó, nghe hai người đối đáp phì cười châm vô:- Thịt dê ngon hơn mọi thứ thit khác, lại bổ nưa.Bàn bên cạnh cũng đang dùng thit dê. Nhưng là “dê tìêm thuốc bẩc”, mùi thơm từ đó bay sang thơm phức, Sẵn dịp, Trần Lượm giải thích luôn:
Sau món “dê nướng vỉ” anh mời em món “dê tìêm thuốc bắc”.
Để tỏ ra mình là tay sành điệu. Trần Lượm trả bài luôn một hơi:
– Món “dê tìêm thuốc bẩc” có đủ ngũ hành trong để kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Đã từng là vợ của thầy Phú Sl, mấy chữ này Ngọc nghe quen quá, nàrlg quay qua bên cạnh nhìn lẩu dê, nhíu mày nghĩ ngợi. Biết Ngọc thắc mắc, Trần Lượm giải đáp luôn:
– Em nhìn kỹ coi: câu tạo của lẩu dê thật là tuyệt điệu: cái bếp nung là kim, trong lẩu có mộc là thuốc bắc, giữa mộc có thủy, nhờ hỏa đun sôi, còn thổ… Tới đây Trần Lượm ngập ngừng, cơ hồ anb ta đang “bí” chưa biết tìm đâu cho ra chất thổ, anh ta cương luôn:
– Cái nắm tay người ta cầm hoài, sinh ra đất dính hai bên chéo mép nồi, đó là thố.
Bản chất bẻm mép của người phụ tá luật sư trở lại rất nhanh nơi Trần Lượm. Đáng lẽ nếu chịu khó ăn học, với tài ứng đối này, Trần Lượm có thể thành một luật sư cự phách. Thực ra bài học kim mộc thủy hỏa thổ, Trần Lượm nghe người ta giải thích cho điếu cày thuốc lào, nay mang ra áp dụng cho lấu dê rất là gượng. Nhưng để tỏ ra mình là tay tham bác, chàng ta “xạo” một cách ngọt xớt. Ngọt còn hơn nước lèo lẩu dê.