VN88 VN88

Cởi quần lót ra cho anh bú đi em yêu

đánh bằng súng đạn cơ hữu của chàng, chàng bỗng cảm thấy mình bỉ trở ngại. Bây giờ Tám Lụi mới thấy cái thất lợi của sự”vô bi”. Là một quân nhân hải ngoại, cách đó ba năm, Tám Lụi có xuất ngoại đến Thái Lan lãnh tàu. Tại đây, Tám Lụi gặp một số dân chơi rủ rê anh “vô bi”. Vô bi là một môn võ học độc đáo của Thái Lan. Dùng đó làm vũ khí chống đỡ, đánh đấm với gái giang hồ. Nói nôm na là làm cho cây súng cơ hữu của người đàn ông tăng thêm hỏa lực khi tấn công mấy chị em ta. Cây súng bình thường thì như ai cũng biết, do ông trời cấu tạo, na ná giống nhau hết. Ở ngay đầu nòng có một vòng che hỏa lực. Muốn vô bi thì mấy trự đàn ông phải xẻ ở đó một vết cắt, nhét vào đấy một hòn bi nhỏ, cỡ loại đạn của “bạc xe đạp”. Vài ngày sau, vết cắt lành lại, viên bi nằm trong đó luôn. Khi tác chiến, viên đạn theo lớp da di động, có sức cống phá mãnh liệt, làm cho đồn bót của đối thủ bị cấn mạnh. Người phụ nữ khi gặp loại vũ khí này tấn công luôn luôn ở thế bị động, họ có cảm giác như thốn thường trực, thốn trong sung sướng êm dịu. Trên đây chỉ là nói về phía đối thủ trúng bi thuộc loại gái giang hồ, hay dân chơi thuộc dòng họ bà Võ Hậu, chớ với đàn bà con gái bình thường, nhất là với em mới như nàng Ngọc Thạch, loại vũ khí “vô bi” của Tám Lụi sẽ là một hung thần kiểu trời  đánh thánh đâm, gây nhìêu đau đớn đến thảm khốc. Biết như vậy cho nên Tám Lụi, một dân chơi có lương tâm, bắt đầu ưu tư khi thọc hỏa lực vào vòng đai “origin.”

Ngọc Thạch thì không biết vậy. Cuộc chiến đang ngon lành nàng chuẩn bị đợi cuộc pháo kích chính thức đánh vào hậu phương nàng, thì Tám Lụi khựng lại ra chìêu suy nghĩ. “ủa, cái anh này, sao tự nhiên muốn nghỉ giải lao?” Nghĩ vậy, Ngọc Thạch quan sát lại cơ thể của mình, có thể có một vết sẹo hay điểm xấu nào làm cho anh chàng ta mất hứng chăng? Trời sinh nàng Ngọc Thạch cũng lạ. Mặt may tay chân thì ngâm ngâm đen, nhưng phía bộ đồ lòng thì phơn phớt trắng, ởvài nơi khác ửng hồng nức nở. Chân nàng dài, lúc sau này nhờbớt lao động cho nên thon thon trường túc nhất là phần mông nàng, không có va chạm với đàn ông cho nên cứng săn lên, giống mấy người con gái mìên biển nhờ đôi chân đi nhấn cát nên no tròn, mặn mà miền thùy dương.

Đời của Tám Lụi bao nhiêu nãm cát bụi giang hồ. Mười tám tuổi đã biết bẻ măng háỉ lưu, vậy mà chàng ta lại chưa bao giờ rớ trúng một em “gin”, bởi vậy khi gặp Ngọc Thạch trong tình trạng này, Tám Lụi đâm ra lúng túng. ông bà mình hồi xưa nól rất đúng, Quanh co của cuộc sống ăn thua ớ sự “mớ hàng”. Nhất là trong vấn đề ái ân, hay có “huông” lầm. Thời mới vào Hải quân, bạn bè rủ rê Tám Lụi đi “phá trinh”. Họ nhè dẫn Tám Lụi lên miệt “Ngã ba Chuồng Chó” Hạnh Thông Tây, gần Trung tâm Tiếp Huyết Gò Vấp. Ở đó, Tám Lụi bi một em giang hồ đã điểm” khiên chàng “đứt chỉ cà tha”. Tám Lụi nào có vui sướng gì cái buổi hôm ấy? Trai tân gặp gái giang hồ đem nạp cho em cái “tiết trinh” đáng gìá rlgàn vàng. Cũng từ cái “huông” đó, sau này cặp bồ cặp bịch, bắt bò lạc tùm lum nhưng toàn gặp mấy em “xí mứng” bể ống trước rồi. “Cuộc đời mình chắc phải lên hương,” Tám Lụi mừng thầm, Bà chủ bar mà còn giữ ‘gin” chắc là phải hên lắm. Nghĩ như vậy, Tám Lụi đâm ra e dè, nhẹ nhàng như cánh bướm đáp xuống nụ hoa. Những bài bản kinh nghiệm trong đời sống gối chăn, Tám Lụi ném qua một bên. Anh ta mày mò nhẹ nhàng từ tốn kiểu người ta lột vỏ bánh tét. Nói cho đúng hơn, Tám Lụi trở thành một thợ bơm bánh xe đạp. Anh ta nhún nhẩy đều hòa. Mỗi lần Ngọc Thạch nhăn mặt là Tám Lụi hãm bớt lại, giống như người ăn trộm sợ chủ nhà la sảng.

VN88

Viết một bình luận